Quyển 1 - Chương 36: Cảm giác về sự vượt trội

Sau khi chợt bị lật ngược lại, thú bông bạch tuộc tựa như có chút nổi giận, nó chụm bảy cái xúc tu của mình lại rồi gập phần đầu giấu xuống dưới cơ thể ở đáy ba lô giống như tư thế ổ bánh mèo(*), yên phận đến giống như một con thú nhồi bông thực sự.

(*)tư thế ổ bánh mèo là tư thế khi mèo gập chân trước của chúng lại, gói xuống bên dưới cơ thể tạo thành một cục mèo trông giống ổ bánh mì.

Mục Tư Thần sờ sờ cánh tay nguyên vẹn, tầm mắt dừng ở trên xúc tu bị mất của thú bông bạch tuộc.

Không cần biết Tần Trụ như thế nào, thú bông bạch tuộc là bởi vì cậu mà có được nhân tính, lại vì giúp cậu mới mất đi cái xúc tu này, Mục Tư Thần vừa biết ơn vừa đau lòng.

Cũng không biết xúc tu của bạch tuộc có khôi phục lại không. Mục Tư Thần có chút phiền muộn mà thầm nghĩ.

Nhờ có thú bông bạch tuộc trợ giúp, trạng thái Mục Tư Thần lập tức thay đổi tốt hơn.

Cậu đeo ba lô trên lưng, đi một đường đến hướng của khu nuôi dưỡng.

Bọn họ là tự chủ đi đến khu nguồn năng lượng, không có người dẫn đường, hoàn toàn dựa vào phương hướng bảo vệ chỉ.

Lúc ấy bảo vệ nói với bọn họ phía đông là khu nguồn năng lượng, phía tây là khu lắp ráp, hướng chếch bắc là khu nuôi dưỡng, mà hướng chếch nam chính là cửa chính.

Mục Tư Thần đang đi một mạch về hướng bắc, trên đường gặp được một người đàn ông vẻ mặt tràn đầy thoả mãn đi tới, nhìn máu sắc trên thẻ tên, người đàn ông này cũng là công nhân của khu nguồn năng lượng.

Mục Tư Thần gọi người này lại, giống như tùy ý nói: “Người anh em, tôi mới đến, trông anh vui như vậy, bên kia có cái gì vui hả?”

“Ha ha ha, là phòng trải nghiệm ảo, khiến cho người ta đặc biệt vui sướиɠ.” Người đàn ông lộ ra một vẻ mặt “hiểu cả mà”.

“Ảo là sao chứ?” Mục Tư Thần khinh thường nói.

“Nhìn là thật, sờ là thật, suy nghĩ cũng là thật chứ sao.” Người đàn ông nói, “Đây chính là dịch vụ mà chỉ có công nhân trong khu nguồn năng lượng của chúng ta mới có thể hưởng thụ được, có lẽ cả đời mấy tên công nhân cấp thấp ở khu lắp ráp và khu nuôi dưỡng cũng không biết thứ đó sướиɠ đến mức nào đâu.”

Gã đắc ý mà cười cười: “Tôi mệt rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đây, cậu cứ chơi vui nha~”

Mục Tư Thần đi theo phương hướng đó tầm năm phút, nhìn thấy một cửa hàng treo poster khiến cho người ta mặt đỏ tim đập ở bên ngoài, trên bảng hiệu ngoại trừ “Phòng trải nghiệm ảo”, còn có một hàng chữ nhỏ, viết “Cho dù là nam hay nữ thì cửa tiệm đều có thể thỏa mãn nhu cầu của ngài, mang đến cho ngài một sự trải nghiệm thật đến mức siêu việt ”.

Khi còn học trung học, Mục Tư Thần vì muốn thi đậu vào một trường đại học tốt nên đã tập trung học tập không yêu sớm, sau khi tốt nghiệp trung học không bao lâu thì cha mẹ đột ngột qua đời, lúc sau vẫn luôn ra sức vì cuộc sống, không có tâm tình cũng không có điều kiện để yêu đơn. Trông như ông cụ non vậy thôi chứ trong xương cốt vẫn một cậu sinh viên rất là ngây thơ.

Nhìn đến giới thiệu của cửa hàng trải nghiệm, khuôn mặt của Mục Tư Thần không tự chủ được mà đỏ lên, vòng qua cửa chính chạy đi.

Khi đi ngang qua, Mục Tư Thần nhìn thấy mấy người rõ ràng là tùy tùng, vui vẻ mà đi ra.

Ngoại trừ công nhân cấp cao, hóa ra nhóm tùy tùng cũng có thể hưởng thụ những phương tiện giải trí này.

Mục Tư Thần bước nhanh hơn, đại khái hơn hai mươi phút sau, cuối cùng cũng đến trước một hàng rào điện.

Hàng rào điện cao tầm hơn mười mét, thỉnh thoảng có côn trùng bay đáp xuống, lập tức bị điện cao thế đánh trúng, biến thành tro bụi.

Trên hàng rào điện còn dán thông báo “Khu nuôi dưỡng cấp thấp, công nhân cấp cao đừng đi nhầm vào”.

Xuyên qua hàng rào điện, Mục Tư Thần nhìn thấy một vùng đồng ruộng rộng lớn từ xa, tựa hồ còn có chút chuồng bò chuồng dê.

Hóa ra khu nuôi trồng thật sự là khu nuôi trồng, thế mà còn làm ruộng trồng rau chăn nuôi gia súc nữa, tất cả thức ăn bọn họ ăn đều là thức ăn thật.

Điều này khiến cho Mục Tư Thần có chút khϊếp sợ.

Cậu vẫn luôn cho rằng bánh mì mà ăn trước đó là Con Mắt Bự dùng năng lực quỷ dị gì đó biến ra chứ.

Phát hiện này khiến suy nghĩ của Mục Tư Thần có chút hỗn loạn, dù sao thì trong nhận thức của cậu, trong lãnh địa Trụ của tà thần, thế mà sẽ tổ chức cho dân thị trấn làm ruộng, nghe đến thì có chút khó tin thật.

“Tránh ra tránh ra!” Một giọng nói truyền đến, “Không thấy thông báo trên hàng rào điện sao? Công nhân cấp cao cách xa khu cấp thấp một chút, đừng tự hạ thấp thân phận!”

Một tùy tùng mặc đồng phục giám sát đi đến.

Hàng rào điện được bảo vệ chặt chẽ như thế, lại còn tùy tùng canh giữ.

Mục Tư Thần nhìn nhìn mọi nơi, thấy một ngôi nhà nhỏ cách hàng rào điện không xa, có lẽ chính là nơi ở của tùy tùng canh giữ.

“Tôi chỉ đến xem.” Mục Tư Thần nói.

“Có cái gì hay mà xem, một đám công nhân cấp thấp dùng để tiêu hao mà thôi.” Thái độ của tùy tùng canh giữ cực kỳ khinh miệt, sự khinh miệt này không chỉ có là đối với công nhân cấp thấp, còn có Mục Tư Thần.

Mục Tư Thần quan sát đến vẻ mặt của gã, lại bước lên trước một bước.

Gã canh giữ ngay lập tức rút ra một sợi dây xích chín đoạn khảm rất nhiều con mắt ở bên hông ra, hung hăng kéo một cái rồi đánh vào giữa Mục Tư Thần và hàng rào điện.

“Chính là bởi vì có mấy công nhân cao cấp không phục quản giáo như chúng bây, mới làm hại tao mỗi ngày đều phải trực ba tiếng ở chỗ này. Gần đây ‘đêm tối’ kéo dài hai tiếng, thời gian làm việc của tao biến thành ba tiếng rưỡi, còn phải làm thêm nửa tiếng, thật là!” Gã canh giữ phẫn nộ nói.

Mục Tư Thần yên lặng, hỏi: “Các anh là bốn người luân phiên sao?”

“Liên quan gì đến mày? Cút nhanh đi! Còn ở lại đây thêm 10 phút, tao sẽ có quyền giáng mày xuống khu lắp ráp đấy!” Gã canh giữ quát.

Mục Tư Thần không đối đầu với gã canh giữ, sau khi dùng thái độ cực tốt xin lỗi xong thì rời khỏi hàng rào điện.

Gã canh giữ đắc ý mà chỉnh lại cổ áo một chút, huýt sáo trở lại trong căn nhà nhỏ, trên nét mặt toàn là cảm giác về sự vượt trội.

Mục Tư Thần xa xa mà nhìn bóng dáng gã một lúc, hiểu rõ mà cười cười, trở lại văn phòng.

Chẳng được bao lâu, Trì Liên trở lại, sắc mặt cô cực kém, dáng vẻ y như một xé xác ai đó, khi nhìn thấy Mục Tư Thần liền không cần giữ hình tượng mà hét lớn: “Tức chết tôi, tức chết tôi, tức chết tôi!”

Mục Tư Thần cười cười, không chờ cô lên tiếng mắng to, thì đã suy đoán nói: “Bị thái độ của tùy tùng làm cho tức nhỉ?”

“Tôi cũng biết hả?” Trì Liên nói, “Cậu cũng gặp phải cái loại tùy tùng vênh váo tự đắc đúng không? Trời ạ, cậu cũng không biết bọn họ nói chuyện với tôi thế nào đâu, lỗ mũi cũng sắp lật đến tận trời luôn rồi!”

Vừa lúc này sẽ Trình Húc Bác cũng trở về, sắc mặt anh ta cũng khó coi, chỉ là không có lộ sự tức giận ra ngoài giống Trì Liên như vậy.

Trì Liên còn đang nói không ngừng: “Tôi đi đến cổng chính hỏi tùy tùng bảo vệ tôi đã hoàn thành công việc rồi, có thể về nhà trước hay không? Gã nói, dân đen chính là dân đen, cho chúng bây cơ sở giải trí tốt như vậy mà chúng bây cũng không biết hưởng thụ.

“Ông trời của tôi ơi, ngoại trừ phim truyền hình, tôi chưa từng nghe ai sử dụng cái từ ‘dân đen’ này đâu, thằng này là cái gì chứ!

“Còn nữa, tôi chỉ là cách cửa sổ nói với gã mấy câu, cậu biết gã làm cái gì không? Gã chùi kính! Cứ y như tầm mắt tôi làm bẩn cái kính của gã vậy!”

“Cô cũng bị tùy tùng khinh thường hả?” Trình Húc Bác nói tiếp nói, ‘’Tôi cũng y chang vậy đó!”

Trình Húc Bác nói với hai người, anh ta đi thẳng một đường về hướng tây, đi đến gần khu lắp ráp.

Khu lắp ráp ngược lại không giống như khu nuôi trồng, còn phải dùng hàng rào điện ngăn lại, chỉ có có bức tường kính.

Tường bên này là khu nguồn năng lượng, một bên là khu lắp ráp, công nhân khu lắp ráp có thể nhìn thấy bên này của bọn họ.

Trình Húc Bác nhìn thấy công việc của khu lắp ráp hình như cũng không mệt lắm, máy móc đều hoàn toàn tự động, khi bỏ lúa mì vào trong máy thì bánh mì sẽ rơi ra, cũng không biết cái máy móc làm bằng cách nào, một cái máy mà có thể hoàn thành trình tự như vậy.

Công nhân của khu lắp ráp chỉ cần đẩy xe tự chứa đồ ăn đi, đưa tới địa điểm được chỉ định, sau đó mấy tùy tùng sẽ mang đi phát cho dân trong trấn.

Trình Húc Bác làm một lập trình viên, cho nên vẫn tương đối cảm thấy hứng thú đối với cái máy hoàn toàn tự động đó. Anh ta đến gần tường kính hai bước, thì đã bị tùy tùng đứng gác đánh.

Đúng vậy, đãi ngộ của Trình Húc Bác không tốt như Trì Liên, anh ta trực tiếp bị đánh một roi.

Tùy tùng nói gã có quyền lực giáng cấp Trình Húc Bác, Trình Húc Bác không dám nổi giận, ngấm ngầm chịu đựng mà trở về đây.

“Tôi thật vô dụng, còn chưa tìm hiểu được cái gì thì đã bị người ta bắt nạt rồi .” Trì Liên thở phì phì mà nói.

“Tôi cũng vậy.” Trình Húc Bác cũng thở dài.

“Ai nói chưa tìm hiểu được cái gì?” Mục Tư Thần bình tĩnh nói, “Trải qua những tin tức mà mọi người tìm hiểu được, tôi đã thăm dò được sơ bộ tình hình ở nơi này rồi.”

Ánh mắt hai người sáng lên, nghiêm túc mà nhìn về phía Mục Tư Thần.

Mục Tư Thần nói: “Tôi phát hiện người ở nơi này đều tràn ngập cảm giác về sự vượt trội. Tùy tùng đối với công nhân cấp cao, công nhân cấp cao đối với công nhân trung cấp, công nhân cấp trung lại đối với công nhân cấp thấp, hình thành một cái kim tự tháp xem thường.”

“Biết cái này có ích lợi gì?” Trì Liên hỏi.

Mục Tư Thần nói: “Hai người đừng quên, ‘Trụ’ cần chính là cái gì?”

“Tuyệt vọng?” Trình Húc Bác hỏi.

Mục Tư Thần lắc đầu.

Nếu không phải bản thân cậu không chế một cái “Trụ”, có lẽ còn sẽ chủ quan sớm cho rằng “Trụ” trong nhà máy chế cũng cần cảm xúc tuyệt vọng.

Nhưng Mục Tư Thần nắm giữ Trụ trong viện điều dưỡng, hệ thống nhắc nhở cậu tìm một cảm xúc gửi gắm tinh thần cho Trụ. Việc này chứng minh, cảm xúc gửi gắm mà “Trụ” cần cũng là khác nhau.

Viện điều dưỡng tràn ngập trong nỗi tuyệt vọng kéo dài, vô pháp thoát được, trong nhà máy chế biến lại là một loại cảm giác về sự vượt trội nồng đậm.

Năng lượng cảm xúc mà “Trụ” này cần không phải là tuyệt vọng, là cảm giác về sự vượt trội ở khắp mọi nơi.

“Nơi có cảm giác về sự vượt trội mãnh liệt nhất chính là khu nguồn năng lượng, cho nên ‘Trụ’ ở khu nguồn năng lượng? Thẩm Tễ Nguyệt gạt chúng ta?” Trì Liên tan nát cõi lòng mà nói, “Đàn ông đẹp trai như thế mà cũng gạt người sao?”

Mục Tư Thần nói: “Vậy cũng không phải, Thẩm Tễ Nguyệt đúng là giấu chúng ta một số chuyện, nhưng anh ta không lừa chúng ta về vị trí của ‘Trụ’.

“Cũng không phải nơi nào có cảm giác về sự vượt trội càng nhiều, ‘Trụ’ sẽ ở nơi đó. Mà là cảm giác về sự vượt trội trong toàn bộ nhà máy chế biến phóng ra từ nơi nào thì ’Trụ’ sẽ ở nơi đó.”

“Đó chính là khu nuôi trồng, đúng là tất cả mọi người đều khinh thường khu nuôi trồng.” Trình Húc Bác nói, “Vậy Thẩm Tễ Nguyệt giấu chúng ta cái gì?”

Mục Tư Thần nói: “Công nhân cấp cao có thể sớm bị chuyển xuống khu lắp ráp, chuyện này Thẩm Tễ Nguyệt không thể nào không biết, anh ta lại giấu chúng ta. Không chỉ có như thế, anh ta còn cố tình dẫn đường chúng ta, khiến cho chúng ta cho rằng cần phải ở khu nguồn năng lượng đủ mấy chục ngày thì có thể đến khu lắp ráp.

“Trên thực tế, cảm giác về sự vượt trội của tùy tùng đối với công nhân cấp cao, vừa lúc đến từ việc bọn họ có thể trừng phạt công nhân cấp cao vi phạm quy tắc.

“Nếu chúng ta làm trái với quy định, tùy tùng là có thể ép buộc chúng ta liên tục ấn nút trong buồng nguồn năng lượng, cũng tước luôn kỳ nghỉ của chúng ta, trực tiếp đá vào khu lắp ráp.”

“Tại sao Thẩm Tễ Nguyệt muốn giấu tin tức này?” Trì Liên khó hiểu hỏi.

Mục Tư Thần lắc đầu: “Tôi còn chưa nghĩ thông suốt. Có điều nếu hiện tại chúng ta là quan hệ cạnh tranh, anh ta giấu một số chuyện, đều phòng chúng ta phát hiện ra cách phá ải, ngược lại cũng rất bình thường thôi.”

Chỉ là giấu giếm đieemr này sẽ có lợi gì với Thẩm Tễ Nguyệt chứ? Có liên quan với “Trụ” không? Bọn họ lại có thể tìm được cách tiếp cận “Trụ” từ trong một điểm này hay không?

Mục Tư Thần rơi vào trong suy nghĩ sâu xa.

Nhưng vào lúc này, hệ thống vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên phát ra nhắc nhở.

【 Thật đáng tiếc, người chơi đã mất đi một tín đồ tiềm ẩn rồi. 】

Hệ thống đang nói cái gì? Mục Tư Thần hơi hơi sửng sốt.

Cậu làm gì có tín đồ tiềm ẩn nào?

Hệ thống tiếp tục phát ra giọng nói nhắc nhở: 【 Đang thu miếng dán Bản Thân về, mời người chơi kiểm tra ba lô. 】

Mục Tư Thần mở giao diện hệ thống ra, chạm vào ba lô, thật sự đúng là nhìn thấy một miếng dán Bản Thân.

Hoa văn trên miếng dán Bản Thân mơ hồ không rõ, hoàn toàn không nhìn ra được hình dáng gì.

Mục Tư Thần chỉ từng tạo ra ba tấm miếng dán Bản Thân không rõ hoa văn này, một tấm bản thân xài, một tấm cho Trì Liên, còn một tấm cuối cùng cho một người chơi bị người được ưu ái Vũ Mục làm cho sợ tới mức không ngừng khóc thút thít trên quảng trường kia.

Mất đi…… cậu ta chết rồi sao?

Mục Tư Thần tâm tình đột nhiên trở nên nặng nề.

Lúc ấy cậu chỉ là một người chơi cấp 1, hoàn toàn không biết gì về trấn Đồng Chi cả, cộng thêm năng lượng hao hết, không có bất kỳ năng lực gì để tự bảo vệ mình.

Cậu không thể cho ai một lời hứa nào, chỉ có thể nói với ba người về tình huống của trấn Đồng Chi, để cho bọn họ tự đưa ra lựa chọn.

Trì Liên và Trình Húc Bác lựa chọn đuổi theo cậu, đi tới viện điều dưỡng, ba người kề vai chiến đấu, giúp đỡ lẫn nhau, tìm được cách thoát khỏi trò chơi.

Nhưng vị người chơi khóc thút thít này lại không biết đi đâu, một mình kiên trì ba ngày, cứ như vậy mà nhẹ nhàng chết đi.

Mục Tư Thần lấy miếng dán Bản Thân từ trong ba lô ra, cảm thấy khó chịu.

Khó chịu vì sự bất lực của bản thân.

Cậu nhìn miếng dán Bản Thân, mắt trái đau xót, sương mù đỏ như máu tràn ngập ở trước mắt.

Mục Tư Thần vội nhắm mắt lại.

Trước mắt trái lại xuất hiện hình ảnh, ánh vào mi mắt lại là tấm Miếng dán Bản Thân kia.

Cậu cầm miếng dán này, là có thể nhìn thấy mọi thứ mà miếng dán đã từng trải qua.