Chương 17

Tưởng Miêu cất điện thoại, xoa đầu ngồi dậy trên sô pha, nhưng trên mặt đất cũng không tìm thấy một đôi giày nào.

Câụ nhìn trái nhìn phải thấy không có giày, tức giận vỗ vỗ lưng ghế sô pha, " Anh muốn tôi đi chân đất chạy vào sao?"

Mặc dù mặt đất đã được sưởi ấm bởi mặt trời, cậu vẫn không muốn chạy lại bằng chân trần, vì vậy cậu cầm điện thoại di động lên và gọi cho Cố Nam Trạch.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói lạnh lùng của Cố Nam Trạch phát ra từ đầu dây bên kia, "Đến đây ăn cơm."

“Không có giày thì làm sao mà ăn được?” Tưởng Miêu sợ hãi khi nghe thấy giọng nói của Cố Nam Trạch, giọng nói của câụ trở nên yếu ớt hơn một chút, “Mặc dù mặt đất không lạnh, nhưng đã gần trưa, mặt đất nóng như vậy bỏng chân tôi ... "

Trước khi anh ta nói xong, Cố Nam Trạch đã cúp điện thoại.

Tưởng Miêu vừa mắng vừa nhìn màn hình điện thoại, "Anh như vậy là không muốn nghe tôi?"

Cậu lại cúi xuống nhìn xuống đất, đi chân đất sẽ bám bụi vào chân khiến cậu rất khó chịu “Khi đi về tôi sẽ cọ vào giường anh và ai bảo anh không đưa giày cho tôi!”.

Cậu định bước xuống đất thì thấy cô hầu trong nhà chạy lại mang giày cho cậu.

Tưởng Miêu cảm ơn mang giày đi trở về, phát hiện Cố Nam Trạch đã khóa tủ rượu, hầm rượu cũng khóa.

Tưởng Miêu: "... Thật keo kiệt? Mình vừa mới uống có một bình rượu của anh ta."

Sau khi nhỏ giọng lẩm bẩm, quay đầu lại nhìn thấy Cố Nam Trạch, sợ tới mức suýt chút nữa chạy tới bên tủ "Anh, sao anh còn ở nhà? Đã hơn mười giờ rồi, anh không phải đi sao?" làm việc?"

Cậu nói xong liền cảm thấy được Cố Nam Trạch nhìn cậu chán ghét, liền bế cậu đi vào bàn ăn.

“Cho dù dậy muộn, cũng phải ăn sáng?” Tưởng Miêu đang nghĩ đến việc ăn trưa, “Ngày hôm qua anh ném tôi vào sân, hôm nay còn hung dữ như vậy.

Cố Nam Trạch: "Nếu em lại nhỏ nước bọt vào quần áo của tôi, lần sau sẽ không đơn giản như việc ném nó ra sân nữa."

"Khà khà? Ta mới vừa chảy một ít nước miếng trên người, có cần phải tống tôi ra ngoài không? Không phải là từng hôn tôi rồi sao anh còn nếm thử nước miếng của tôi nữa, lần trước hôn đầu lưỡi của tôi đã tê rần......" Tưởng Miêu cảm thấy áp suất không khí trong phòng càng ngày càng thấp, nhìn thấy vẻ mặt của Cố Nam Trạch không đúng, lập tức thuyết phục: "Ăn cơm đi, đừng nói những chuyện không vui đó."

Sau khi nói xong lời này, cậu cảm thấy sắc mặt của Cố Nam Trạch càng thêm xấu xa, chẳng lẽ lần trước nói không vui khi ngủ với anh ta nên lại tức giận?

Lần đó Cố Nam Trạch ở trong khách sạn điên cuồng như muốn ăn thịt cậu ấy, nhưng bây giờ sau khi đưa cậu về nhà, anh ta giống như một nhà sư, và anh ta không làm bất cứ điều gì ngoại trừ ôm cậu đi ngủ.

Suy nghĩ của Cố Nam Trạch thật sự rất khó đoán, ai biết Cố Nam Trạch đang nghĩ gì, cậu không thèm đoán nữa, liền đi đến bàn ăn sáng.

Cố Nam Trạch cũng không rời đi, mà ngồi đối diện với câụ.

Tưởng Miêu có chút khó chịu khi nhìn thấy anh ta "Anh không ăn, anh ở đây xem tôi làm gì? Để tôi ăn cùng anh không phải sở thích sao, sở thích của anh là nhìn tôi ăn?"

Đồ ăn của Tưởng Miêu nhìn cũng được, không có lỗ mãng như vậy, giống như người thường, Tưởng Miêu không biết nhìn cái gì.

Cậu lấy điện thoại di động ra, bật camera trước lên, muốn xem bữa ăn của mình có gì đẹp, nhưng cậu lại bị gương mặt điển trai trên màn hình làm cho kinh ngạc!

Chắc chắn, anh chàng đẹp trai có vẻ tốt trong mọi thứ, không có gì ngạc nhiên khi Cố Nam Trạch sẵn sàng nhìn chằm chằm vào cậu.

Cậu đang nhìn chằm chằm vào mặt mình vì tự tin của mình khi nghe Cố Nam Trạch nói, "Đừng làm bộ phim đó của em nữa."

“Tại sao?” Tưởng Miêu đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, “Tôi đã chuẩn bị cho bộ phim này rất lâu rồi, anh buồn bực vì tôi đăng trên Weibo phải không? Không phải tôi đăng những cái đó là thật sao? Có đúng anh coi tôi là người thay thế "

“Em quên tôi nói gì tối hôm qua?” Cố Nam Trạch hỏi cậu.

Tưởng Miêu gãi đầu, "Tôi không nhớ. Tại sao anh không để tôi quay phim? Có phải vì Bạch Nguyệt Quang của anh không thích đứng chung sân khấu với tôi, bởi vì anh sợ cô ấy bị oan ức, cho nên anh không để tôi quay phim? "

Tưởng Miêu ăn hai ngụm cơm, tâm trạng chán nản, miệng cũng không nếm được mùi vị. "Không quay thì đừng quay, dù sao tôi cũng chỉ là người thay thế. Người thay thế làm sao có thể cạnh tranh được với chính thất cho một cái gì đó. "

Cậu nói ra bí mật theo dõi phản ứng của Cố Nam Trạch, nhưng Cố Nam Trạch đã ném hai kịch bản lên bàn, "Chọn một."

“ Hả ?” Tưởng Miêu đem hai cái kịch bản lật xem, ánh mắt lập tức sáng lên, sau khi du hành đến thế giới này, hắn cũng biết được diễn viên, đạo diễn nổi tiếng, hai cái này đạo diễn đều là của đạo diễn nổi tiếng, “ Tôi , tôi có thể đi thử vai cái này không? "

“Được .” Cố Nam Trạch nói bằng một giọng đều đều, như thể muốn nói một vấn đề rất đơn giản, “Tôi đã rút lui khỏi kịch bản trước.”

“Anh rút tiền cho tôi à?” Tưởng Miêu vừa cầm kịch bản vừa hào hứng hỏi anh.

" Đạo diễn không muốn thay thế Trình Cẩm Dao. Danh tiếng của cô ta hiện không tốt lắm. Cô ta có danh tiếng không tốt. Tôi sẽ bị làm ăn thua lỗ", Cố Nam Trạch nói.

“Không phải vì anh mà cô ấy mang tiếng xấu sao?” Tưởng Miêu nghĩ đến chuyện lúc sáng, “Anh thật sự đủ tàn nhẫn khi làm chuyện như vậy với người mình thích.

Cố Nam Trạch lắc đầu, "Bộ não của em có vẻ không được thông minh cho lắm."

"..." Tưởng Miêu cười cười chuyển đề tài trở lại kịch bản, "Nhưng trình độ của tôi cũng không thể diễn nổi phim của đạo diễn lớn huống chi là nam hai, nam

thứ ba và thứ tư."

“Nam chính.” Cố Nam Trạch nói.

"A?! Tôi sẽ đóng vai chính?" Tưởng Miêu suýt chút nữa ngã khỏi ghế, Cố Nam Trạch nhìn hắn một cái kinh hãi, vội vàng ngồi thẳng dậy, "Làm được không?"

"Đạo diễn này thích dùng người mới, đặc biệt là một diễn viên với tờ giấy trắng như em. Xem phim của anh ấy nhiều hơn sẽ biết." Cố Nam Trạch đứng dậy trả lời điện thoại, sau đó quay sang Tưởng Miêu và nói: " Tôi sẽ đến đó Công ty, trở lại vào buổi tối, không được uống rượu. "

"Tôi không phải là một người nghiện rượu, và tôi đã không uống nhiều ngày hôm qua. A h đã hiểu lầm tôi. Thực tế, tôi không thích uống rượu." Cậu đột ngột bị nói vậy nên phản bát.

Cố Nam Trạch: "..."