Chương 22

Thấy anh đã lấy đi chìa khóa, Tưởng Miêu khịt mũi, "Muốn thì đưa, muốn thì lấy, anh đang đùa tôi sao?"

Thấy anh không lên tiếng, Tưởng Miêu tiếp tục: "Anh cất chìa khóa đi, bây giờ tôi có thể nói chuyện được không? Để tôi kể cho anh nghe một câu chuyện cười khác, tôi nghe nói còn có..."

Trước khi anh ta có thể nói xong, Cố Nam Trạch đã véo miệng cậu và đặt lại chìa khóa xe vào tay cậu.

Tưởng Miêu nhìn chiếc chìa khóa trong tay mà vui mừng trở lại, trước đây cậu chưa từng lái xe hạng sang, ước gì bây giờ có thể ra ngoài lái xe, "Ăn tối xong rồi, anh có muốn đi lái xe với tôi không.? Tôi sẽ là tài xế của anh. "

“Em không còn cảm thấy buồn nôn nữa sao?” Cố Nam Trạch thấy cậu là một người kỳ lạ, vừa rồi anh nôn rất nặng, chỉ vài câu là cậu đã được chữa lành ngay lập tức, giống như không có chuyện gì.

“Không khó chịu nữa, đi thôi, đi thôi.” Tưởng Miêu kéo anh ta ra, nhưng lại bị Cố Nam Trạch ngăn lại, “Ngày mai hãy đi ra ngoài, bây giờ vào phòng nghỉ ngơi.”

Cố Nam Trạch sợ cậu không nghe lời nên bế cậu trở về phòng, đắp chăn cho cậu rồi chuẩn bị nghỉ ngơi sớm.

Tưởng Miêu có chút tò mò, không thấy tổng giám đốc nào ngày nào cũng đi ngủ dậy sớm.

Cậu không thể ngủ được, đặc biệt là khi được ôm trong vòng tay của Cố Nam Trạch, và khi hai cơ thể áp chặt vào nhau, cậu càng không thể ngủ được, và một số hình ảnh không lành mạnh sẽ luôn hiện lên trong đầu cậu.

Trước đây, câun chưa bao giờ tin vào câu nói đàn ông đều là động vật có tư duy hạ bộ, nhưng bây giờ cậu đã làm được.

Sau khi làm chuyện đó với Cố Nam Trạch, lúc đó hơi đau nhưng nhớ ăn không đừng đánh, mỗi lần nghĩ lại đều nghĩ đến vị ngọt.

Cậu nhích cơ thể của mình ra khỏi Cố Nam Trạch, cậu sợ Cố Nam Trạch phát hiện ra có điều gì đó không ổn với cậu, Cố Nam Trạch chắc chắn sẽ chế nhạo cậu và nói điều đó do tác dụng của thuốc vẫn chưa biến mất.

Để thoát khỏi những suy nghĩ màu mè đó, cậu chuyển chủ đề và hỏi Cố Nam Trạch, "Trước đây anh luôn bị mất ngủ, nhưng từ khi anh đưa tôi về ngủ với anh trong vòng tay của anh, anh đã không mất ngủ lần nào?"

Nói xong, cậu ngẩng đầu quan sát biểu hiện của Cố Nam Trạch quả nhiên cậu thấy Cố Nam Trạch đang chuẩn bị ngủ mở mắt ra, vẻ mặt có vẻ ngạc nhiên không biết làm sao cậu lại đoán được.

“Anh muốn hỏi tôi làm sao tôi biết?” Tưởng Miêu đưa tay lên xoa cằm, “Đừng hỏi, ngay cả những vị tổng tài trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo cũng có không ít tật xấu.”

Vừa nói, cậu vừa giơ tay vỗ vỗ vai Cố Nam Trạch, "Đừng cảm thấy tự ti, một ông chủ như anh chỉ mất ngủ thôi và anh chỉ cần người cùng anh ngủ cũng không quá đáng tôi sẽ nói cho anh biết thêm một câu điều, đó là ... "

Trước khi cậu có thể nói xong, Cố Nam Trạch đã nắm lấy cổ tay cậu.

Bàn tay của cậu bị Cố Nam Trạch giữ và áp vào miệng, che miệng để cậu không thể nói được nữa.

Tưởng Miêu: “A woaaaa!” Anh ta quá hung ác phải không, dùng chính tay cậu để cậu câm miệng sao?

Cố Nam Trạch lật người lại khiến anh ta quay lưng về phía cậu, "Muốn gì nữa thì cứ nói đi, lát nữa để tôi dọn dẹp."

Tưởng Miêu bĩu môi, "Anh đang muốn luyện tôi thành một cái bình như anh sao? Quên đi, hôm nay tâm trạng tôi rất thoải mái nên sẽ không quan tâm đến anh nữa."

Tưởng Miêu nhắm mắt nằm xuống một lúc, nghe thấy tiếng thở đều đều của người phía sau, liền mở mắt ra, trèo ra khỏi vòng tay của Cố Nam Trạch, xuống giường lấy điện thoại di động.

Đầu tiên cậu mua que thử thai trên mạng, sau đó đi dò xét tình hình nhà của Cố Nam Trạch.

Mặc dù chưa nhìn thấy mô tả về gia đình của Cố Nam Trạch trong cuốn tiểu thuyết, nhưng một doanh nhân nổi tiếng như Cố Nam Trạch chắc chắn sẽ bắt gặp rất nhiều lời đàm tiếu trên Internet.

Cậu gõ dòng chữ Cố Nam Trạch vào thanh tìm kiếm, và cậu đã tìm ra bài viết mọi thứ về gia đình họ một cách rất chi tiết, thậm chí cả tên con chó của họ.

Cậu vò đầu bứt tóc, "Thật quá đáng."

Cậu sẽ tìm một số thứ đáng tin cậy để ghi lại, và sau đó đến nhà của Cố Nam Trạch vào ngày mai để xác minh xem cái nào là thật và cái nào là giả.

Theo thông tin trên Internet, cha của Cố Nam Trạch là người giàu nhất trong nhiệm kỳ trước, sau đó Cố Nam Trạch lên thay cha và trở thành người giàu nhất mới sau khi tiếp quản công ty.

Thấy vậy, Tưởng Miêu lại liếc nhìn Cố Nam Trạch, thực ra anh ta rất ghét cha mình, phải có một cuộc đấu tranh nào đó giữa những người khổng lồ.

Chắc chắn rồi, ngay sau đó, cậu đã nhìn thấy cha của Cố Nam Trạch đang lừa dối.

Một người nào đó đã đăng một bài giải thích chi tiết về những bất bình và vướng mắc của gia đình Cố Nam Trạch, nói rằng cha của Cố Nam Trạch chỉ là một người mới nổi bình thường, ông kết hôn với một con gái gia đình giàu có để mở rộng kinh doanh, và con gái gia đình giàu có đó là mẹ của Cố Nam Trạch.

Sau đó, khi Cố Nam Trạch được ba tuổi, bố anh ta lừa dối mẹ ang nuôi một ngôi sao nữ bên ngoài, sau đó, mẹ ruột của Cố Nam Trạch đột ngột qua đời ông ta đưa người kia về sau đó sinh thêm một đứa trẻ, tức là em trai của Cố Nam Trạch.

“Đây là nguyên chủ cùng anh ta gia cảnh giống nhau, liền trói nguyên chủ bên người?” Tưởng Miêu tiếp tục nhìn xuống, lại phát hiện một cái lớn hơn. Bí mật là Cố Nam Trạch đã thay đổi họ của mình hai lần.

Cậu đã từng thích ăn dưa, bây giờ mắt cậu phát sáng khi cậu ăn dưa, và cậu ấy tiếp tục kéo xuống.

Hóa ra cha của Cố Nam Trạch họ Chu, lúc đầu gả về nhà mẹ Cố Nam Trạch, các con theo họ vợ sau này khi vợ mất, ông yêu cầu Cố Nam Trạch đổi họ thành Chu Sau đó khi Cố Nam Trạch lấy đi tài sản của gia đình, anh ta đổi lại thành họ mẹ của mình, họ, cái tên Nam Trạch cũng do chính Cố Nam Trạch đặt cho anh ta.

Cậu chuyển sang một bài viết khác, nơi có một lời giải thích khác cho tên của Cố Nam Trạch.

Người ta nói rằng mẹ của Cố Nam Trạch đã đặt tên cho anh ấy là Cố Nam Trạch, nhưng cha của Cố Nam Trạch đã chọn một cái tên khác và khăng khăng muốn sử dụng một cái tên khác.

Sau đó, mẹ của Cố Nam Trạch phát hiện ra rằng cái tên đó là người cha nuôi tuổi tan bên ngoài đặt. Người cha và cô ta đã cùng nhau gϊếŧ mẹ của Cố Nam Trạch, đồng thời nói với cậu bé rằng tiêủ tamchính là mẹ ruột. Nhưng sau khi sinh thêm một đứa em trai và đối xử tệ bạc với Cố Nam Trạch. Cố Nam Trạch dần nhận ra sự thật.

“Nhất định là anh có thù với cha.” Tưởng Miêu tắt máy, trong lòng có chút trả lời.

Tính cách hoang tưởng của Cố Nam Trạch có lẽ liên quan đến cha anh, nhưng tại sao Cố Nam Trạch phải mang cậu về và ngủ với anh để chống mất ngủ?

Cậu đang suy nghĩ, và khi cậu nhìn lên thấy Cố Nam Trạch đứng đằng sau cậu trong bóng tối, gần như làm sợ hãi muốn ngất đi.

"Anh đang làm gì vậy? Đến không có âm thanh gì cả. Anh đang giả làm ma à?" Tưởng Miêu đứng lên trong khi phàn nàn về anh ta, và sau đó nhìn thấy một cảnh tượng còn đáng sợ hơn. Cố Nam Trạch thực sự đã nhắm mắt lại như thể anh ta không thức dậy, nhưng trả lại cậu đứng đó một lần nữa.

“Anh, anh mộng du à?” Tưởng Miêu cảnh giác đến gần, Cố Nam Trạch .

Giọng điệu của Cố Nam Trạch không bằng phẳng như mọi khi mà giống như giọng điệu của một đứa trẻ vị thành niên, với sự non nớt và ấm áp như vậy, "Tiểu Miêu đừng chạy lung tung, sẽ bị kẻ xấu bắt mất."

Tưởng Miêu tim đập thình thịch, Cố Nam Trạch chưa bao giờ gọi cậu là Tiểu Miêu linh tính mách bảo rằng Tiểu Miêu trong miệng Cố Nam Trạch chắc chắn không phải là cậu. .