Chương 2: Nhận ra nhau

Ngay sau đó hai người đồng thời xúc động kêu lên: “Duệ ca/A Doanh!”

Tiếp đến, Chu Oanh lao vào lòng chàng khóc nức nở: “Đồ ngốc, rõ ràng chàng có thể tránh được tai nạn, tại sao lại lao đến cứu ta?”

“Không thì sao có được duyên phận phu thê kiếp này.” Cố Thừa Duệ ôm chặt nàng, nhẹ nhàng cười nói.

Nhưng mắt chàng cũng đỏ lên, chàng vốn tưởng rằng họ phải âm dương cách biệt, không ngờ còn có thể nối tiếp duyên phận kiếp này. Nghĩ đến đây, không kìm được mà ôm chặt Chu Doanh hơn, quay đầu nhẹ nhàng hôn lên má nàng.

Nhưng lại hôn vào khoảng không vì Chu Oanh đã ngẩng đầu, đưa tay sờ trán và cổ chàng nói: “Nóng quá, phải hạ sốt ngay mới được.”

Nói xong, nàng liền rời khỏi vòng tay Cố Thừa Duệ, thử liên lạc với không gian của mình.

Một không gian rộng lớn không thấy điểm cuối, theo nàng từ nhỏ đến lớn.

Bên trong bốn phía toàn là nước biển, chỉ có ở giữa có một hòn đảo khoảng 1000 km².

Trên đảo có núi, có nước, có ruộng vườn, tựa như một chốn đào nguyên ngoài thế gian.

Chỉ cần không gian còn, dù ở đâu nàng cũng có thể đảm bảo không thiếu thốn ăn mặc.

Xác định được tầng liên lạc này vẫn còn, nàng vui mừng nói: “Duệ ca! Chờ một chút, ta vào không gian lấy ít thuốc hạ sốt và đồ ăn, quần áo ra.”

Cố Thừa Duệ nghe vậy mắt liền sáng lên nói: “Được! Nhớ lấy thuốc để xua đuổi hàn khí cho chúng ta nữa.”

Chu Oanh gật đầu, đáp một tiếng, liền lập tức bước vào không gian.

Thấy không gian vẫn tràn đầy sức sống, đàn bò đàn cừu đông đúc, nàng không nấn ná lâu mà đi thẳng tới bờ sông chạy xuyên suốt không gian để rửa tay.

Sau đó, Chu Doanh vào kho trong cung điện, lấy hai bát cháo kê, bốn cái bánh bao chay, một vỉ thuốc cảm và vài viên thuốc hạ sốt, cuối cùng lấy thêm hai bộ quần áo giữ ấm.

Ra khỏi không gian, Chu Oanh đặt đồ ăn và thuốc sang một bên nói: “Mặc quần áo giữ ấm trước đã, trời lạnh quá.”

Nói xong, nàng lấy quần áo giữ ấm nam mặc cho Cố Thừa Duệ! Sau đó, nàng đắp cái chăn cũ rách lên người phu quân rồi đưa bát cháo cho chàng.

Cố Thừa Duệ nhận lấy, nói: “Nàng cũng ăn đi, đừng để đói lả.”

Chu Oanh gật đầu, nhanh chóng thay quần áo xong, uống một bát cháo kê, ăn một cái bánh bao và bốn viên thuốc cảm, nói: “Ta đi nấu cơm trước, đợi bệnh của chàng khá hơn chút chúng ta sẽ tính tiếp.”

“Được, đợi ta hồi sức lại chúng ta sẽ đi, không thể ở lại nhà này nữa.” Cố Thừa Duệ ngập ngừng một chút rồi cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Chứ với tình trạng của chàng hiện tại, ra ngoài chỉ làm gánh nặng.

Điều quan trọng là với tình hình hiện tại, việc phân chia gia sản chỉ có thể do chàng đề xuất. Nếu Chu Oanh làm điều đó, không chỉ không giải quyết được vấn đề, mà còn có thể bị thù địch thậm chí bị đánh đập.

Chu Oanh đáp một tiếng, xoay người ôm một bó củi ra khỏi phòng củi. Khi nhìn thấy ngôi nhà tứ hợp viện tiêu chuẩn với gạch xanh mái đen, nàng thực sự cảm thấy tiếc nuối cho đôi vợ chồng trẻ này, xem ra họ cần phải sớm rời khỏi ngôi nhà này.

Sau đó, nàng quay vào bếp bên cạnh, liếc nhìn nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn, nàng cũng không suy nghĩ nhiều, mà theo cách làm của nguyên chủ, nấu một nồi cháo kê, hấp một xửng bánh bao bột mì trắng, xào một đĩa bắp cải xào giấm, trộn một đĩa dưa muối thái sợi.

Khi nàng bận rộn gần xong, mọi người cũng lần lượt thức dậy.

Đồng thời nàng cũng nhận ra, người gọi nàng dậy trước đó chính là Lưu thị - tân đại phu nhân vợ Cố gia.

Một phụ nữ trung niên nhan sắc mặn mà, tướng mạo tinh tế vừa được nâng lên từ vị trí quý thϊếp.

Có lẽ trước đây bị Đại công chúa áp chế quá lâu nên vừa được nâng lên làm chính thê liền nơi nơi thể hiện quyền uy nhưng uy đâu chưa thấy… Ngược lại còn có chút giống Đông Thi bắt chước Tây Thi.