Chương 1-1

Thu Trì lặng thinh nhìn cơ thể chính mình đang nằm trong vũng máu, mọi người đều vây xung quanh cơ thể cậu, người thì khϊếp sợ bàn tán, người thì lấy điện thoại ra quay phim, nhưng vẫn có người có lòng tốt mà gọi xe cứu thương cho cậu dù cậu đã chết rồi.

Thì ra chết là như thế này, Thu Trì không ngờ rằng bản thân mình cứ cứ như vậy mà chết đi, cậu cũng không ngờ khi nhìn thấy cơ thế bản thân lại không có bất kì cảm xúc gì.

Hôm nay chính là ngày tốt nghiệp đại học của cậu, vốn Thu Trì sẽ là người đại diện cho sinh viên ngành mỹ thuật lên phát biểu luận văn tốt nghiệp, chỉ vì điều này mà cậu thức trắng mấy đêm để chuẩn bị, đến hôm nay lại dậy trễ. Thu Trì chỉ nhớ lúc đó bản thân do qua vội vàng nên lúc băng qua đường không chú ý đèn đã chuyển màu xanh. Thu Trì hai tay ôm mặt, đây là kết cục cho những kẻ không tuân thủ quy tắc giao thông.

Nói oán hận thế giới này thì Thu Trì không có, bởi vì cậu vốn là trẻ mồ côi, sau khi lên đại học mới chuyển khỏi cô nhi viện, vừa đi học vừa đi làm kiếm tiền, không gia sản không người thân, nói đúng hơn là Thu Trì không phải cho nghĩ cho bất cứ ai, đồng thời cũng chẳng có ai vì cậu mà đau lòng.

Nhưng trong tâm Thu Trì vẫn có chút nghẹn khuất, oán hận nghĩ, tốt xấu gì cũng cho lão tử tốt nghiệp đã chứ! Chưa lấy được bằng đã đi bán muối thế này, công sức mấy năm của lão tử như muối bỏ biển cả rồi!

Thu Trì nhìn thân thể mình lần nữa, cả cơ thể không còn nguyên vẹn, nhìn thật sự rất thảm. Đang suy tư thì đúng lúc này Thu Trì nghe bên tai xuất hiện một giọng nói loli rất dễ thương: "Thân ái."

Là hắc bạch vô thường đến mang cậu đi sao? Thu Trì thầm nghĩ, nhưng giọng không giống lắm nha.

"Thân ái" Giọng loli lại một lần nữa cất lên.

Thu Trì lần này mới phát hiện giọng nói này không phải nghe bên tai mà nó phát ra từ trong đầu cậu.

Thu Trì hơi hoảng sợ, hai tay ôm lấy đầu nói: "Đù má! Mày là ai? Sao lại xuất hiện trong đầu tao?"

Giọng loli lại vang lên: "Xin Chào, tôi là hệ thống số hiệu 007, thân ái có thể gọi tôi là Tiểu Thất."

Khuôn mặt Thu Trì dại ra, hệ thống Tiểu Thất lại nói: "Thân ái, không gian hệ thống thống phát hiện linh hồn độc lập là ngài nên ra lệnh cho Tiểu Thất đến giúp thân ái đó."

Mãi một lúc sau Thu Trì mới lấy lại bình tĩnh, tuy không biết cá thứ gọi là hệ thống Tiểu Thất này từ đâu ra nhưng nghe giọng nói thì không có vẻ là người xấu, hơn nữa cậu cũng đã chết rồi, ngoài linh hồn này ra thì cậu cũng đâu còn gì nữa. Thu Trì hỏi: "Mày muốn gì?"

Tiểu Thất vui vẻ trả lời: "Thân ái, không gian hệ thống thấy ngài chết bất đắc kỳ tử như vậy cảm thấy vô cùng đau xót nên quyết định cho ngài một cơ hội được làm lại cuộc đời."

Thu Trì đọc rất nhiều tiểu thuyết trên mạng trong đó có mấy vụ xuyên không sống lại gì đó rất phổ biến, Thu Trì trong long không khỏi dâng lên chút hy vọng, nói: "Tức là cho tao được sống lại ấy hả?"

Tiểu Thất nói: "Đúng thế, nhưng thân ái phải cũng Tiểu Thất làm một "ít" nhiệm vụ, sau khi hoàn thành ngài sẽ hoàn toàn tự do trong thân xác mới."

Thu Trì nhíu mày nghiên đầu hỏi: "Vậy tức là trong thời gian làm nhiệm vụ tao không được làm theo ý mình à?"

"Không nha." Tiểu Thất nói: "Ngài có thể làm bất cứ việc gì mình muốn miễn là hoàn thành được nhiệm vụ."

Nghe sao giống như hàng đa cấp vậy? Thu Trì có hơi nghi ngờ nhưng có cơ hội sống lại là tốt rồi, cậu nói: "Được, tao đồng ý."

Tiểu Thất vui vẻ nói: "Thân ái có yêu cầu gì về thân phận hay không?"

Thu Trì ngạc nhiên: "Mày còn có chức năng này?"

Tiểu Thất nói: "Có thể chọn thân phận nhưng khi xuyên thời không, thế giới mà thân ái đến sẽ là ngẫu nhiên."

Thu Trì trầm ngâm suy nghĩ một chút.

Trước đây Thu Trì không có bất kì mơ ước gì, hắn chỉ muốn chăm học hành rồi kiếm một công việc ổn định, tay làm hàm nhai, sống an ổn đến cuối đời, nhưng lên cấp ba cậu phát hiện bản thân rất thích vẽ, nên bây giờ ước mơ của cậu chính là trở thành một họa sĩ. Cậu rất thích vẽ nó là cả thế giới của Thu Trì. Vậy nên, nếu được sống lại một lần nữa, cậu muốn được hoàn thành buổi tốt nghiệp đại học rồi trở thành một họa sĩ mình luôn mong ước. "Vậy tao muốn được tiếp tục làm sinh viên ngành mỹ thuật, còn thân phận, miễn là đừng cho tao vào thân thể nào thiếu nợ tiền tỷ thì sao cũng được."

Tiểu Thất dùng giọng nói dễ thương, nói: "Đã rõ thân ái, Tiểu Thất bắt đầu khởi động xuyên thời không ngẫu nhiên. Bắt đầu đếm ngược tự động, ba hai một..."

Một luồng ánh sáng trắng xuất hiện ngay trước mặt làm Thu Trì thấy chói mắt, cậu vội đưa hai tay lên che mắt. Luồng ánh sáng trắng chỉ suất hiện vài giây rồi biến mất, Thu Trì lúc này mới chầm chậm thả tay xuống, đôi mắt từ từ mở ra nhìn khung cảnh xung quanh đã thay đổi không biết từ lúc nào.

Đây là một căn phòng cũ, trên tường dán đầy bản vẽ hình xăm lớn nhỏ, cách đó không xa có một chiếc bàn, trên bàn đều là dụng cụ xăm hình. Thu Trì ngơ ngác một lúc, sau đó phát hiện bản thân đang nằm trên giường, cậu vội vàng ngồi dậy nhìn chính mình, một thân áo thun xám quần lửng, Thu Trì vạch áo xem xét toàn thân, may mắn là không có hình xăm nào, Thu Trì thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thu Trì nhìn xung quanh một lần nữa rồi gãi đầu khó hiểu: "Mình xuyên không rồi à?"

"Thân ái." Hệ thống Tiểu Thất online.

"Đến đúng lúc lắm."Thu Trì âm thầm nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây là chỗ quái quỷ gì?"

Tiểu Thất vội nói: "Thân ái xin hãy bình tĩnh, Tiểu Thất đã làm theo đúng yêu cầu của ngài, thân xác mà ngài đang nhập vào đúng là sinh viên mỹ thuật a."

Thu Trì bán tín bán nghi, cậu đi xung quanh phòng một vòng, lục lọi khắp nhà mới tìm được thẻ chứng minh nhân dân của thân thể này. Tiểu Thất quả thật không lừa cậu, chủ nhân thân thể này đúng là sinh viên năm cuối khoa mỹ thuật, hơn nữa tên và khuôn mặt cũng giống y như đúc với gương mặt của cậu ở kiếp trước, chỉ khác bây giờ trên tai cậu đeo đến hai ba cái khuyên, mắt tô phấn đậm, tóc lại còn nhuộm màu đỏ chói, nhìn ngứa mắt muốn chết.

Lúc nãy không soi gương nên không biết, giờ nhìn thấy bộ dạng hiện tại thì Thu Trì hận không thể tự đấm chết bản thân.

Cuối cùng Thu Trì nhịn không được mà chửi: "Cái bộ dạng chết tiệt gì đây! Bộ dạng như vậy làm sao mà đi học được!!"

Lúc này Tiểu Thất mới nói: "Thân ai, ngài đã sẳn sàng tiếp nhận ký ức của nguyên chủ chưa."

Thu Trì vò tóc thở ra một hơi thật dài, thôi thì ngày mai cậu đem tóc nhuộm lại sau vậy, nghĩ như vậy xong cậu liền bắt cái ghế ngồi xuống, tay chống cầm, nói: "Được rồi, bắt đầu đi."

Tiểu Thất nhận lệnh, một tia sáng liền xuất hiện trong đầu Thu Trì, sau khi tia sáng biến mất thì gượng mặt Thu Trì cũng lập tức tái xanh.

Trong lòng Thu Trì có hàng vạn con thảo nê mã chạy qua, hắn ngẩng đầu nói với hệ thống: "Tiểu Thất, nói thật cho tao biết, thế giới mày cho tai xuyên qua có phải thế giới trong tiểu thuyết tên "Anh trong mắt em" hay không?"

Tiểu Thất không hề nhận ra giọng Thu Trì có gì bất thường, tiểu hệ thống loli hoạt bát nói: "Ping Pong, thân ái ngài đoán đúng rồi nha."

Con mẹ mày!! Thu Trì lập tức oán hận cả nhà hệ thống.