Chương 112

Lúc Thu Trì tỉnh dậy đã là bốn giờ chiều.

“Tỉnh rồi?”

Bàn tay Cố Triều đặt ở ngay trên bụng cậu xoa nắn, nóng ấm mềm mại, “Nếu còn buồn ngủ thì ngủ thêm một lát.”

“Không ngủ.” Thu Trì lắc đầu ngồi dậy vươn vai một cái, “tối sẽ khó ngủ.”

“Tối nay muốn ăn gì?” Cố Triều cũng theo động tác của cậu ngồi dậy, nhưng cánh tay vẫn đặt trên bụng cậu xoa nắn.

Cố Triều xoa nắn bụng mỡ của cậu đến nghiện.

Cảm xúc phải nói là cực tốt.

“Anh nấu?” Thu Trì nghe vậy hào hứng, “Muốn ăn giò heo hầm.”

“Heo con.” Cố Triều cưng chiều hôn cậu một cái, tay hung hăng xoa nắn mỡ bụng.

Có anh mới là heo!

Thu Trì “hừ” một tiếng, nói: “Em đi tìm Tiểu Thất, không thèm nói với anh.” Nói rồi cậu đánh một cái lên tay hắn, “Buông tay.”

Cố Triều nhìn mu bàn tay bị cậu đánh đỏ lên, luyến tiếc buông tay ra, giả vờ đáng thương nói: “Bé cưng thật hung dữ.”

Mặc hắn diễn kịch, Thu Trì lườm hắn một cái sau đó đỡ thắt lưng đứng lên, tư thế bước đi giống như một phụ nữ mang bầu chín tháng.

Cố Triều nhìn tướng đi của cậu nhịn không được mà bật cười, càng vui vẻ hơn khi người làm cậu như vậy là hắn. Cố Triều thiếu đòn đề nghị: “Cần anh ôm em đi không?”

“Không thèm.” Thu Trì để lại một cậu sau đó đóng cửa đi ra ngoài.

Thu Trì một đường đỡ thắt lưng đi qua phòng Tiểu Thất, tướng đi của cậu quá đỗi bắt mắt, bị không ít người làm trong nhà vừa lén nhìn vừa cười trộm.

Giống như muốn thông báo cho mọi người biết cậu mới bị Cố Triều làm một trận đến tay chân bủn rủn ấy.

Má! Nhục chết đi được.

Bỏ qua ánh mắt của mọi người Thu Trì cố gắng bước đi thật nhanh, vất vả lắm mới đến được phòng Tiểu Thất, Thu Trì đến gần thì phát hiện cửa phòng không khóa chặt, cậu đưa mắt vào nhìn thử, muốn xem Tiểu Thất đang làm gì. Sau đó cậu hơi kinh ngạc, bởi vì Lý Nhã cũng ở bên trong.

Lý Nhã lúc này đang dạy cho Tiểu Thất đọc chữ, đây là trách nhiệm của bảo mẫu, Thu Trì sẽ không thấy có gì bất thường nếu như không nghe được đoạn đối thoại phía sau của Tiểu Thất và Lý Nhã.

“Tiểu Thất.” Lý Nhã cầm sách lên, giọng điệu mềm mại ngọt ngào, nói: “Chúng ta cùng đọc sách nhé.”

“Không thích.” Tiểu Thất cặm cụi lắp ráp mô hình, lúc trả lời cũng không nhìn lên Lý Nhã một cái.

Lý Nhã không hề cảm thấy buồn tý nào, nhiệt tình nói: “Vậy chúng ta chơi trò nhập vai có được không?”

Lúc này Tiểu Thất ngẩn đầu lên, vẻ mặt giống như đang suy nghĩ, một lúc sau cô bé cười tươi rói nói: “Được đó.”

Lý Nhã lại chỉ vào trong sách nói: “Chúng ta đóng vai hai nhân vật trong đây có được không?”

Trong sách là nhân vật hai mẹ con, bên dưới là những câu đối thoại giữa hai người. May mắn là từ góc Thu Trì đứng vẫn có thể nhìn thấy rõ được nội dung.

“Chị trong vai người mẹ, Tiểu Thất vào vai người con nhé?”

Tiểu Thất gật đầu đáp ứng: “Được.”

Thu Trì nhìn một màn này cảm thấy Lý Nhã thật sự là một bảo mẫu giỏi, có thể vì là tình nguyện viên ở cô nhi viện, cho nên Lý Nhã rất biết cách khiến cho cho một đứa trẻ vui vẻ.

Nhưng Tiểu Thất nói cô gái này có vấn đề.

Hơn nữa Lý Nhã thích Cố Triều.

Thu Trì nhìn một lớn một nhỏ bên trong phòng, trước mặt Cố Triều cậu ngoan ngoãn đã trở thành bản năng, nhưng sau lưng hắn, cậu tuyệt đối không dễ bắt nạt như vậy. Muốn cướp người đàn ông của cậu, Thu Trì muốn xem xem cô gái có bản lĩnh gì.

Cậu hướng nội chứ không phải một kẻ ngốc.

Trong phòng lúc này Lý Nhã đang chỉ vào một tập tranh, nói với Tiểu Thất: “Tiểu Thất, em nhìn bức tranh này xem, rất đẹp đúng không?”

Tiểu Thất nhìn theo hướng tay của cô chỉ, là một bức tranh gia đình bình thường. Tiểu Thất trước giờ chỉ là một chuỗi dữ liệu, tuy có cảm xúc nhưng tình cảm gia đình là thứ nó chưa bao giờ nghĩ đến, cũng không mong ước muốn có.

Nhưng trước mặt Lý Nhã, Tiểu Thất vẫn mỉm cười gật đầu, đáp: “Đúng là rất đẹp.”

Lý Nhã lại nói: “Gia đình có ba có mẹ có con, là một gia đình hạnh phúc. Tiểu Thất có muốn một gia đình hạnh phúc như vậy không?”

Tiểu Thất: “Hiện tại Tiểu Thất đang sống rất hạnh phúc.”

“Vẫn chưa.” Lý Nhã đặt tay lên ngực: “Tiểu Thất chỉ có ba, chưa có mẹ. Tiểu Thất có muốn chị trở thành mẹ của em không? Lúc đó chúng ta một nhà ba người sẽ trở thành một gia đình hạnh phúc.”

Thu Trì đứng bên ngoài nghe hết một màn này, hai lông mày nhíu chặt, cậu nhìn Tiểu Thất, thầm nói Tiểu Thất không được nghe theo lời của Lý Nhã.

Quả nhiên Tiểu Thất không làm cậu thất vọng.

Tiểu Thất mở to cặp mắt, ngây thơ nhìn Lý Nhã, đáp: “Không muốn.”

Nét mặt Lý Nhã có chút đông cứng, nhưng rất nhanh liền hỏi: “Tại sao?”

Nửa tháng nay cô đối với Tiểu Thất dịu dàng ân cần, chiều chuộng hết mực, chẳng lẽ còn chưa đủ.

Tiểu Thất nói: “Tuy không có mẹ, nhưng Tiểu Thất có thân ái rồi.”

Lý Nhã trong lòng bối rối nhưng bên ngồi vẫn tươi cười nói: “Nhưng cậu ấy là đàn ông?”

“Thì có sao đâu.” Tiểu Thất mỉm cười, ẩn trong đôi mắt ngây thơ là sự lạnh nhạt, “Có ba có thân ái, còn có Tiểu Thất, đã là một nhà ba người hạnh phúc rồi. Chẳng lẽ chị Tiểu Nhã muốn trở thành người thứ ba phá vỡ hạnh phúc gia đình Tiểu Thất sao?”

Lý Nhã bị Tiểu Thất làm cho nghẹn họng, cô tỏ ra bình tĩnh nói: “Chị không có ý đó, chị…”

Lý Nhã còn chưa nói xong, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, Thu Trì đẩy cửa ra, cười nói: “Tiểu Thất.”

“Thân ái.” Tiểu Thất vừa nhìn thấy Thu Trì liền vứt đồ chơi xuống đất, nhào đến ôm lấy hai chân cậu: “Thân ái ơi ôm ôm.”

“Được rồi.” Thu Trì ôm Tiểu Thất lên, sau đó nhìn Lý Nhã, cô cũng nhìn lại cậu, hoàn toàn không chột dạ một chút nào.

Thu Trì nhìn cô rồi mỉm cười nói: “Bảo mẫu Lý vất vả rồi, bây giờ để Tiểu Thất cho tôi lo, cô về nghỉ ngơi đi.”

“Không có vất vả.” Lý Nhã đứng lên, nói: “Tôi coi Tiểu Thất như con mình, mà chăm sóc con thì đâu thể nói vất vả được.”

Lý Nhã hoàn toàn không có ý định giấu đi ý đồ của mình, cô ta không tin Cố Triều thật sự có tình cảm với một người đàn ông, dù có tình cảm thật đi nữa thì Cố Triều cũng cần một đứa con trai để kế thừa Cố gia.

Cô tin Cố Triều sẽ sớm nhận ra thôi, rằng kết hôn với phụ nữ mới là điều đúng đắn, đến lúc đó cô chính thức sẽ trở thành Cố phu nhân.

Nghĩ đến tương lai sau này, Lý Nhã càng không để Thu Trì vào trong mắt.

Thu Trì im lặng mỉm cười, sau đó nghiêng đầu qua hỏi Tiểu Thất: “Tiểu Thất, cô ấy xem em như con kia, em có muốn không?”

Tiểu Thất thẳng thừng lắc đầu: “Không muốn.”

“Ngoan quá.” Nụ cười trên gương mặt càng tươi, vừa xoa đầu Tiểu Thất vừa nói: “Tiểu Thất muốn vẽ không? Anh dẫn em đi tập vẽ nhé.”

Tiểu Thất vui vẻ gật đầu, hai cánh tay vòng qua ôm chặt cổ cậu, nói: “Được ạ.”

Thu Trì không thèm nhìn Lý Nhã đang làm vẻ mặt tức tối, ôm Tiểu Thất rời khỏi phòng.

Thu Trì đến phòng vẽ ở lầu ba, suốt cả một đoạn đường đều không mở miệng nói cậu nào, khiến Tiểu Thất bị sự im lặng chưa từng có ở cậu dọa cho một trận.

Đến khi vào phòng vẽ Tiểu Thất lập tức nhận sai: “Thân ái, đừng tức giận.”

Nhìn gương mặt bầu bĩnh cùng cặp mắt rơm rớm nước mắt của Tiểu Thất, Thu Trì cuối cùng thở dài một hơi, cuối cùng đặt Tiểu Thất xuống còn mình đi đến chỗ ghế ngồi xuống, chậm rãi nói: “Tại sao lại nói Lý Nhã này có vấn đề?”

Tiểu Thất rụt rè không một tiếng động cẩn thận đi đến gần Thu Trì, dùng bàn tay nhỏ bé nắm lấy ống quần của cậu nói: “Thân ái đừng giận, Tiểu Thất sẽ nói hết cho thân ái nghe mà.”

Thu Trì khoanh tay, ý bảo Tiểu Thất mau kể.

Tiểu Thất thấy Thu Trì đã còn không tức giận như ban đầu nữa liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi cậu: “Thân ái có nhớ nhân vật phản diện cuối cùng trong nguyên tác không?”

Thu Trì bất ngờ bị hỏi, nhưng cậu cũng nghiêm túc trả lời: “Nhớ, một người họ Lý, tên Lý Kỳ.”

Nói đến đây Thu Trì như phát hiện ra chân tướng, cậu nhíu mày nói: “Không phải chứ? Họ Lý là họ phổ biến, chắc không máu chó đến mức đó chứ? Bug ở đâu ra mà nhiều dữ vậy?”

Tiểu Thất lại nói: “Ngay từ ban đầu, nguyên tác đã rất máu chó rồi.”

"Thân ái nhớ Tiểu Thất từng nói vào lần đầu tiên không? Tiểu Thất nói: “Lúc đó Tiểu Thất đã nói có cảm giác không thoái mái khi ở cạnh Tiểu Nhã.”

Thu Trì ngẫm nghĩ lại, hình như là có thật, mà lúc đó cậu không nghĩ sẽ có ngày hôm nay cho nên cậu không quá để tâm đến.

Cậu nói: “Cứ cho Lý Nhã và Lý Kỳ có quan hệ đi, nếu là thật thì giữ Lý Nhã ở đây không phải quá nguy hiểm sao?”

Tiểu Thất lắc đầu, nói: “Thả đi mới nguy hiểm. Trong nguyên tác, Lý Kỳ vì muốn chiếm lấy vị trí của Cố Triều mà trở thành nhân vật phản diện, thật sự là do Lý Nhã ở phía sau lưng thúc đẩy.”

Thu Trì nghe vậy, biểu cảm giấu không được sự ngạc nhiên: “Làm sao mà em biết được?”

“Lúc còn trong giai đoạn phân hóa, Tiểu Thất đã quá buồn chán cho nên mới đọc đi đọc lại nguyên tác, sau đó phát hiện ra cái bug này.” Tiểu Thất nói: “Mà cái bug này không hề nhỏ, hơn nữa do liên qua đến nhân vật phản diện cuối cùng cho nên rất khó để phát hiện.”

Nguyên tác Thu Trì chỉ đọc sơ qua một lần, cho nên ngoài mấy tình tiết mấu chốt ra thì cái gì cũng không nhớ rõ.

“Tuy nguyên tác Lý Nhã không xuất hiện, nhưng mọi chuyện bắt đầu là khi hai người họ gặp nhau.” Tiểu Thất nói: “Trong nguyên tác chúng ta biết rõ Lý Kỳ thích nữ chính cho nên muốn đánh bại Cố Triều cướp người, mà hiện tại chúng ta biết được Lý Nhã cũng thích Cố Triều, cho nên đây có thể là khả năng đã khiến Lý Kỳ càng mong muốn lật đổ Cố Triều cho bằng được.”

Máu chó, máu chó quá.

Thu Trì nhịn không được mà thở dài: “Cho nên em mới quyết định giữ Lý Nhã ở đây?”

“Không chỉ riêng việc này thôi đâu.” Tiểu Thất nói: “Khoảng thời gian này là bug trong nguyên tác, tuy thế giới này đã không còn vận hành như ban đầu nữa nhưng vì để an tâm, chúng ta nên cẩn thận thì hơn.”

Thu Trì gật đầu, nhưng cậu không thích nhìn Lý Nhã tiếp cận Cố Triều tý nào.

Tiểu Thất dĩ nhiên hiểu được mối lo của Thu Trì, liền nói: “Ba ghẻ tuyệt đối sẽ không vượt rào đâu.”

“Hắn dám.” Thu nghiến răng, “Nếu hắn dám vượt rào, ông đây liền ôm con bỏ trốn!”

Đánh thì không thể, cùng lắm ôm Tiểu Thất chạy thôi.

Nhưng trước đó cậu phải nói cho Cố Triều biết về Lý Kỳ mới được.

-----------------

Góc ngoài lề:

Tiểu Thất: Đường đường là một cựu hệ thống thông minh xuất chúng, tại sao tôi phải ở đây học mấy bài của trẻ em lớp một cơ chứ? Ba ghẻ có cần một đứa con thần đồng không?

Cố Triều: Không cần, mi ngốc một chút đi.