Chương 149

Tề Kiệt với thân phận vệ sĩ riêng được quyền theo Thu Trì đến trước cửa lớp, bởi vì sự việc có người đột nhập khiến cậu bị thương kia lại còn có áp bức từ phía Cố Triều, cho nên hiệu trưởng nếu muốn ngồi vững trên ghế thì không thể không cho phép.

Hơn nữa từ sau khi buổi tiệc sinh nhật của Cố Triều, hắn đã công khai Thu Trì là người yêu của hắn, bữa tiệc hôm đó lại có không ít phóng viên.

Cố Triều không quan tâm đến hoạt động truyền thống. nhưng trên mạng hắn luôn rất nổi tiếng, vì sự giàu có và gương mặt đẹp trai của mình. Hắn thậm chí còn nằm trong top những nhà tỷ phú trẻ tuổi độc thân ở trong nước, không ít người là fan của hắn.

Sau khi Cố Triều công khai người yêu lại còn là nam, tin tức này lập tức chiếm đầu, thậm chí còn trên trang nhất suốt nhiều ngày đến bây giờ vẫn không có giấu hiệu hạ nhiệt.

Chỉ trong một đêm mọi thông tin của Thu Trì cũng nhanh chóng bị cư dân mạng đào ra không sót cái nào. Nhưng trang mạng cá nhân của Thu Trì trước đây đều do nguyên chủ chơi, đến khi Thu Trì xuyên qua, tài khoản cá nhân này liền bị bỏ xó, bài đăng gần đây nhất cũng là nửa năm trước. Cư dân mạng tìm được tài khoản của cậu trên mạng xã hội và một ít thông tin và gia cảnh, ngoài ra chả tìm thêm được gì khác.

Điều khiến dân cư mạng bất ngờ nhất chính là gia cảnh Thu Trì và Cố Triều quá khác biệt giống như hai đương nhiên thẳng song song tưởng chừng không bao giờ có thể giao vào nhau.

Có không ít người bình thản thấy chuyện này cũng chỉ cảm thán một tiếng, cũng không ít người cảm thấy đống tính luyến ái như vậy thật ghê tởm, mắng chửi không ít, khinh thường dĩ nhiên không thể thiếu. Nhưng cũng có người lại cảm thấy tình yêu của hai người bọn họ thật sự rất đẹp, một tình yêu không phân biệt giai cấp như trên phim lại xảy ra ngoài đời thực khiến cho không ít người cảm thấy cảm động.

Tài khoản cá nhân Thu Trì vốn không có gì để xem, thì tài khoản cá nhân của Cố Triều càng không có gì để xem, tường nhà hắn chỉ có một mảng trắng bóc, mấy bài đăng lên hầu hết chỉ liên quan đến công việc lại còn chẳng phải chính hắn đăng. Nhưng chỉ trong đêm diễn ra bài báo tài khoản của hai người tăng lên một cách chóng mặt, lượng người theo dõi bỏ xa cả nghệ sĩ nổi tiếng.

Thu Trì không coi tin tức, cậu hoàn toàn không biết rằng bản thân đã trở nên nổi tiếng, nhưng mọi người bây giờ mọi người đều biết người đứng sau lưng cậu là Cố gia, Thu Trì bỗng chốc trở thành người máu mặt nhất cả trường, độ nổi tiếng tăng vọt, cả trường đều biết sự tồn tại của một người tên là Thu Trì.

“Hình như bọn họ đều nhìn em.” Thu Trì đi cổng trường đã phát hiện vô số ánh mắt nhìn thằng vào mình, việc này khiến cậu không hề thoải mái.

“Mặc kệ bọn họ, đừng để ý.” Tề Kiệt theo Thu Trì đến cửa lớp nhưng gã chỉ đứng ở ngoài chứ không vào trong, nhưng Tề Kiệt lớn lên không tệ, tóc dài gương mặt đẹp, dáng người lại cao, một người như vậy lại có ánh mắt toát lên vẻ bất cần đời, chỉ như vậy thôi cũng làm nội bật sự xuất hiện của gã.

Thu Trì mở cửa lớp đi vào, trong lớp lúc này đã có hơn một nửa thành viên đã đến và ngồi vào vị trí của mình.

Chỉ có điều là sau khi cậu mở cửa tất cả mọi người đều đồng loạt hướng mắt về phía cậu.

Thu Trì: “???”

Thu Trì chớp mắt nhìn lại bọn họ, bị nhiều người nhìn như vậy khiến cậu cảm thấy không tự nhiên chút nào, cậu ngượng ngùng nói: “Chào buổi sáng…?”

“Chào buổi sáng.” Mọi người trong lớp đều đồng loạt kêu khiến Thu Trì sợ hết cả hồn.

Cái gì thế?

“Khỏe rồi hả?”

“Đừng gắn sức nha.”

“Phải đó, nếu cậu không khỏe thì có thể nghỉ ngơi thêm vài hôm.”

Đột ngột được mọi người hỏi han, Thu Trì chỉ có thể bảo mình đã khỏe, sau đó chào hỏi bạn học rồi quay về chỗ ngồi của mình. Lâm Đặng thấy cậu liền vẫy tay.

“Người đã khỏe lên chưa?”

Thu Trì biết Cố Triều lấy lý do cơ thể cậu không khỏe xin nghỉ cả tuần, gật đầu nói: “Khỏe rồi.”

“Thật.” Lâm Đặng nghi hoặc, ánh mắt cô nhìn cậu từ trên xuống dưới quan sát, nói: “Đừng gắn sức nhé, mệt thì cứ nghỉ tiếp, tớ sẽ chép bài lại giúp cậu.”

“Thật sự không sao mà.” Thu Trì thấy cô lo lắng cho mình không khỏi cảm động, nhưng cậu thật sự không dám xin nghỉ ngày nào nữa, nếu không cậu sẽ bị Liễu Quân treo ngược trước khu mỹ thuật này.

Cảm động còn chưa kéo dài thì Liễu Quân mở cửa đi vào. Phòng học đang sôi nổi bỗng nhiên im bặt.

Ánh mắt ông chạm phải Thu Trì, lập tức thở dài, vẻ mặt muốn nói lại thôi, mà không nói thì không được.

Cuối cùng ông chọn cách bỏ qua, bắt đầu điểm danh.

Lâm Đặng bên dưới đưa cho Thu Trì những bài học trong khoảng thời gian cậu nghỉ.

“Cảm ơn.”

“Không việc gì. Cậu cũng rất vất vả mà.” Lâm Đặng trao cho một ánh mắt đồng tình, tỏ vẻ tớ đây hiểu hết cho nên cậu không cần cảm ơn.

Thu Trì: “…”

Hình như nữ chính biết cậu vì cái gì mà không khỏe thì phải.

Lâm Đặng dường như biết cậu đang nghĩ gì, liền mở lời cũng cố suy nghĩ của cậu: “Không chỉ tớ, mọi người đều biết lý do vì sao cậu không khỏe.”

Thu Trì: “…”

“Làm sao mà các cậu biết được!” Thu Trì dù mặt đỏ tía tai cũng không quên bản thân đang trong lớp học, cho nên có kinh hãi muốn hét lên thì cũng tận lận giảm nhỏ âm lượng.

“Hôm trước sinh nhật Cố Triều, hôm sau cậu liền sinh nghỉ lại còn nói không khỏe.” Lâm Đặng nói nhỏ: “Hai người còn công khai là người yêu, người không biết thì không nói, người biết rồi suy nghĩ chút là ra.”

Thu Trì: “…”

Hay lắm giờ cả lớp đều biết cả rồi.

Bao sao ban nãy các bạn cũng lớp đều nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ, chào hỏi ân cần, lại còn ánh mắt Liễu Quân nhìn cậu vẻ mặt muốn nói lại thôi kia.

Thu Trì bỗng chốc cảm thấy xấu hổ, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, nhân sinh cảm thấy không còn gì nuối tiếc nữa.

Bên vai đột nhiên bị chọt nhẹ, Thu Trì lập tức quay đầu nhìn sang, lớp trưởng bên cạnh nghe được cuộc trò chuyện liền đưa ngón tay cái lên với cậu: “Không sao đâu, là Cố tổng quá mức uy vũ không phải lỗi của cậu.”

Thu Trì: “…”

Tạ ơn cậu đã an ủi.

Thu Trì thở dài, không trách mọi người đen tối, là do cậu suy nghĩ quá trong sáng.

Buổi học vừa kết thúc, Liễu Quân lên tiếng bảo mọi người nghỉ ngơi giữa giờ chỉ riêng Thu Trì phải lên văn phòng gặp ông.

Lâm Đặng vỗ bả vai cậu: “Chiến hữu chúc may mắn. Tớ chờ cậu cùng đi ăn cơm.”

Thu Trì gật đầu sau đó vẻ mặt của sĩ tử không sợ chết đến văn phòng của Liễu Quân.

Liễu Quân vừa thấy cậu liền nhấp một ngụm trà, ổn định hơi thở sau đó vẻ mặt bình tĩnh bảo cậu ngồi.

“Trò chắc cũng biết lý do tôi gọi riêng trò rồi chứ?”

“Biết ạ.”

Liễu Quân thở dài, không biết nên làm gì với đứa nhỏ này mới tốt, muốn răn dạy nhưng không dám làm quá đáng, thế lúc phía sau đứa trẻ nhỏ bé này thật sự không thể đùa. Nhưng làm một người thầy, ông bắt buộc phải chỉ cậu con đường đi đúng đắn, ngành này không dễ phát triển nhân tài lại còn rất ít. Một đứa trẻ hiếm hoi như Thu Trì, ông dĩ nhiên muốn bồi dưỡng thật tốt.

Ông hằn giọng nói: “Thầy biết tuổi em yêu đương thì rất cuồng nhiệt, nhưng mà năm nay của em rất quan trọng, nó có ảnh hưởng không nhỏ trong tương lai của em.”

“Vâng.” Thu Trì cụp mắt rầu rĩ, Liễu Quân nói không sai, vừa thi sau đã nghỉ học liên tiếp bảy ngày, dù lúc đó là tình huống bắt buộc nhưng cũng không thể phủ nhận là cậu đã lơ là trong việc học tập. Liễu Quân là vì lo lắng cho tương lai của cậu, ông trách mắng cậu là việc đúng đắn.

Nhìn đứa nhỏ rầu rĩ, Liễu Quân liền không trách nổi nữa, cuối cùng chỉ đành thả nhẹ một cậu: “Tóm lại là em và Cố tổng… tiết chế chút là được.”

Đúng thế, ai nói cấm đâu, chỉ cần tiết chế chút xíu thôi, ông từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, tư tưởng đương đối thoáng, sẽ không cầm gậy đánh uyên ương.

“Không nói chuyện này nữa.” Liễu Quân nói xong cũng cảm thấy xấu hổ, mặt già cũng hơi đỏ lên, ông vội vàng mở tủ ngăn kéo lấy ra một tờ giấy, đưa cho Thu Trì, tỏ vẻ mình không hề đỏ mặt.

Thu Trì nhìn tờ giấy có hơi sửng sốt, “Cái này…”

Liễu Quân đưa cho cậu chính là chủ đề của cuộc thi mùa thu, bên trên viết rõ thể lệ thi, vòng loại cuộc thi bắt đầu vào tháng ba, nhưng thời nhận tác phẩm chỉ đến giữa tháng hai. Vòng loại có tổng cộng ba vòng, sẽ diễn ra liên tiếp từ tháng ba.

Từ thời điểm hiện tại cho đến ngày vòng loại đầu diễn ra, Thu Trì chỉ còn vỏn hơn hai tháng.

“Đề tài là tự do.” Liễu Quân hỏi: “Em đã có ý tưởng gì chưa?”

“Dạ rồi ạ.” ý tưởng Thu Trì vốn đã lên từ lâu, bảy ngày qua Thu Trì ở nhà đã hoàn thành gần xong.

“Ừ, việc này thầy cũng đã nói cho Tiểu Lâm, hai đứa khoảng thời gian này cũng sẽ bận rộn không ít. Cố lên.” Với tài năng của Thu Trì và Lâm Đặng ông tin chắc hai đứa nhỏ này có thể đi đến cuối.

“Vâng.” Thu Trì phấn khích gật đầu.

Sau khi Liễu Quân phổ cập ít kiến thức cho cậu về cuộc thi liền thả người. Thu Trì sau khi ra khỏi văn phòng vẫn chưa hết cảm giác háo hức, trái tim đập bình bịch vì phấn khích, chuyện tốt đẹp đang trải qua trước mặt cậu giống như một giấc mơ.

Cậu nhanh chóng đi xuống dưới lầu tìm Lâm Đặng.

Cô đang ở dưới tầng trệt chờ cậu, bên phải chính là Tề Kiệt, hai người đang trò chuyện rồi bật cười, nhìn vào rất vui vẻ. Mà trên tay Tề Kiệt lúc này có một hộp đựng thức ăn ba tầng cực to, Thu Trì vừa nhìn liền sửng sốt.

Đây là hộp đựng thức ăn cho sumo à?

Thấy Thu Trì đi xuống, Tề Kiệt nâng hộp cơm lên vẫy tay với cậu.

“Cố tổng cho người đem qua.”

Thu Trì nhìn hộp cơm ba tầng to gấp đôi gương mặt cậu, “Nhiều như vậy, ba người chúng ta cùng ăn đi.”

Hai người dĩ nhiên không từ chối, sau đó hối hận nhìn Thu Trì ăn một phát hết ba bát cơm.

Hai người: “…”

Chỗ này hình như vẫn còn hơi thiếu.

Tề Kiệt thức thời đứng dậy, nói: “Hai đứa ngồi đó đi, anh đi thêm đồ ăn cùng với nước uống.”

Sau khi Tề Kiệt rời đi, Lâm Đặng lúc này nhìn Thu Trì ăn thêm bát thứ tư, hít sâu một hơi làm như không thấy, nói: “Sức ăn cậu khỏe thật đó.” Không giống vẻ ngoài gầy yếu này chút nào.

“Nào có.” Thu Trì ngượng ngùng gãi đầu.

Làm người thì phải biết khiêm tốn.

Nếu cậu không ăn bát thư tư thì cô sẽ tin đó.

Thật ra trong lòng Lâm Đặng có rất nhiều thắc mắc, sau khi Thu Trì ăn xong mới ngập ngừng hỏi: “Cố Triều dạo này có phải gặp chuyện gì không?”

Thu Trì nhìn Lâm hát tỏ vẻ nghi hoặc, vẻ mặt dường như tự hỏi tại sao cô lại nói như vậy.

“Kiểu như… ra ngoài đường bị ngã đập đầu chẳng hạng?” Lâm Đặng không biết nói sao, nhưng giọng điệu nghe ra dường như hỏi Cố Triều dạo này có phải bị thần kinh không.

Thu Trì không hiểu làm sao nhưng vẫn đáp: “Không có.”

“À, vậy sao.”

Nữ chính à, chị đừng nghĩ em nhìn không ra vẻ tiếc nuối trên gương mặt chị.

Nếu nói người dẫn đầu trong việc anti nam chính Cố Triều, Thu Trì dám chắc nữ chính Lâm Đặng sẽ xung phong dẫn đầu nhận danh hiệu.

“Có chuyện gì à?” Chắc phải có chuyện gì đó, nếu không Lâm Đặng sẽ không tự ý hỏi chuyện về Cố Triều, bình thường cô chán chê còn không thèm nhắc.

Lâm Đặng liền kể cho cậu nghe sự việc trong một tuần cậu vắng mặt.

Thì ra sau ngày thứ ba cậu nghỉ, Cố Triều đã đến tìm Lâm Đặng, dĩ nhiên sẽ không có tình huống yêu đương gì, hội trưởng hội antifan nam chính Lâm Đặng xin thề không bao giờ để chuyện đó xảy ra.

Cố Triều cũng càng không.

Nguyên do chính hắn đến tìm Lâm Đặng chính là vì số tiền mà cô đã mượn, hắn dĩ nhiên chẳng phải đến đòi, hắn không thiếu số tiền lẻ này, hắn đến là để làm một hợp đồng tình nguyện cho cô số tiền đó.

Lâm Đặng dĩ nhiên không chấp nhận, quan niệm sống của cô rất rõ ràng, nợ thì phải trả, cô sẽ không nhận lấy số tiền này.

“Chuyện này với cô chẳng phải có lợi sao? Vì sao không nhận.”

“Của cho là của ôi, không thèm!”

Cố Triều: “…”

Lúc đó Ngạn Từ Dương cũng ở nhà cô, biết cô nợ tiền liền muốn thay cô trả cô liền lạnh mặt từ chối ý tốt của anh.

Trong lòng Lâm Đặng rất rõ ràng, nợ chính là nợ, dù Ngạn Từ Dương bây giờ trả cho cô thì có thay đổi được gì, chỉ là chuyển từ chủ nợ này sang chủ nợ khác, cuối cùng người mắc nợ vẫn là cô.

Cô đang suy nghĩ mối quan hệ yêu đương với Ngạn Từ Dương, nếu như chuyển sang cô nợ anh vậy thì mối quan hệ này liền dừng ở đây, chờ đến khi cô hoàn toàn trả sạch số tiền này mới suy nghĩ bước tiếp cùng với anh.

Nếu như yêu đương vậy thì cô mong muốn mình và Ngạn Từ Dương đến với nhau một cách bình đẳng.

Sau khi từ chối hết tất cả, cô cũng đuổi cả hai người về, mọi chuyện cũng dừng lại ở đó. Cố Triều thấy cô không muốn cũng không đến tìm cô nữa, hắn vẫn để món nợ ở đó, không tăng lãi hay bất cứ thứ gì, như vậy sẽ giảm bớt cho cô một phần gánh nặng.

Chỉ có điều Lâm Đặng đến bây giờ vẫn không hiểu lý do vì sao Cố Triều lại đột ngột cho cô không số tiền đó. Số tiền đó ban đầu cô có được chẳng dễ dàng, Thu Trì cũng phải mở miệng cầu xin Cố Triều mới đồng ý cho cô mượn. Bây giờ đột ngột cho không cô như vậy khiến cô không khỏi hoài nghi, cho nên mới hỏi thăm Thu Trì.

Thu Trì thật ra cũng không hiểu, nhưng cậu tin Cố Triều làm gì đều có nguyên nhân của chính mình, cậu sẽ không bao giờ hoài nghi hắn. Hiện tại cậu chỉ có thể tận lực trấn an Lâm Đặng bảo cô đừng lo lắng.

“Còn một chuyện nữa.” Lâm Đặng nói, vẻ mặt cô chút nghiêm túc khiến Thu Trì không tự chủ được mà ngồi thẳng lưng: “Sau khi tốt nghiệp cậu có dự định gì không?”

Thu Trì hơi sửng sốt sau đó nghiêm túc suy ngẫm, rồi ngượng ngùng gãi đầu nói: “Không có.”

Trước mặt cậu chỉ để ý cuộc thi, sau khi cuộc thi kết thúc cậu cũng không biết nên làm gì khác, ngành này khó kiếm tiền, cậu dù muốn vẽ tranh cũng không thể dựa vào nó má kiếm cơm.

“Tốt quá.” Lâm Đặng vẻ mặt vui vẻ.

Thu Trì tỏ vẻ không hiểu nhìn cô, thất nghiệp thì có gì tốt. Mạch não của mọi người dạo này cậu có chút theo hổng kịp.

“Thật ra, sau khi cuộc thi kết thúc tớ có dự định mở một công ty.” Lâm Đặng háo hức kể cho cậu kế hoạch lập nghiệp của cô, tham gia cuộc thi, nếu có thể đoạt giải chắc chắn sẽ có danh tiếng và tiền thưởng không nhỏ, dù chỉ là giải thấp nhất cũng là đã hơn chục triệu, nếu như dành thắng lợi, cô muốn dùng số tiền đó và tiền cô đi làm tiết kiệm được gom lại mở một văn phòng riêng, dùng danh tiếng thu hút khách hàng. Thu Trì nghe cô vạch chiến lược không khỏi suýt xoa, cậu có thể cảm nhận được huyết tâm của cô và chắc chắn nó sẽ thành công.

“Cậu sẽ làm được.”

Nghe được lời nói chắc nịch từ Thu Trì Lâm Đặng càng thêm vững tin, cô nhìn Thu Trì ánh mắt xinh đẹp nhưng lại tràn đầy kiên cường, nói: “Cho nên Tiểu Trì à, cậu có muốn hợp tác với mình không.”

Thu Trì kinh ngạc: “Tớ ư? Tớ không giỏi kinh doanh.”

“Không sao, tớ cũng có biết gì đâu, nhưng chúng ta có thể học.”

Bọn họ mới hai mươi hai, tuổi trẻ và tươi lai luôn ở phía trước, nhiệt huyết trong người giống như một trận cuồng phong cuốn hết mọi khó khăn trước mắt, mang theo nhiệt của tuổi trẻ tiến về nơi gọi là tương lai.

Lâm Đặng đã mời Thu Trì dĩ nhiên không từ chối, huống hồ chi cậu có niềm tin Lâm Đặng sẽ tỏa sáng rực rỡ. Dù cho cô không phải nữ chính nhưng sự kiên cường và nhiệt huyết của cô vẫn luôn giúp cô tỏa sáng.

So với nữ chính trong tiểu thuyết, Thu Trì càng thích một Lâm Đặng chân thực trước mắt hơn.

Lâm Đặng giải thích cho cậu về kế hoạch tương lai của mình, Thu Trì ngồi nghe thi thoảng sẽ cho ý kiến, hai người nói chuyện đến vui vẻ, trên mặt là nụ cười ngây ngô vốn có của thanh thiếu niên.

“Với độ nổi tiếng của chúng ta việc thu hút khách hàng không khó đâu.” Lâm Đặng lấy điện thoại ra.

Lâm Đặng có một trang cá nhân có hơn một ba triệu người theo dõi, phần lớn cô chỉ đăng những tác phẩm mà mình vẽ lên, hơn nữa là cô có nhan sắc xinh đẹp thu hút không ít fan.

Chỉ có điều Thu Trì không hiểu vì sao cô lại nói “chúng ta”, cậu rõ ràng quy ẩn tu tiên, làm gì có ai biết đến.

Lâm Đặng thấy cậu ngơ ngác liền mở trang cá nhân của cậu ra, hai người đã kết bạn từ lâu, không khó để cô tìm ra dù cho cậu có sống ẩn thế nào.

Sau khi nhìn số lượng người theo dõi trên trang cá nhân của mình Thu Trì liền há hốc mồm đủ để nhét vào quả trứng cút.

Thấy vẻ mặt cậu Lâm Đặng không khỏi nhíu mày nghi hoặc: “Cậu không biết việc này?”

Thu Trì thật thà gật đầu, đồng thời cũng lý giải được ánh mắt của mọi người vào ngày hôm nay khi thấy cậu.

Lâm Đặng không ngờ Thu Trì không biết, trên mạng đang bàn luận rùm beng lên, qua một tuần cũng không có dấu vết hạ nhiệt, đi đâu cũng thấy, thậm chí trên ti vi cũng lấy đề tài này chiếu đi chiếu lại, thế mà chính chủ lại không hề hay biết bất kỳ điều gì.

“Cậu có phải người trái đất không vậy?”

Thu Trì ngượng ngùng gãi đầu nói: “Không sao, vài chục năm nữa tớ có thể đăng xuất sang Sever khác.”

Lâm Đặng: “…”

Lâm Đặng đỡ trán thở dài, thầm nói cậu ngây thơ như vậy tên khốn Cố Triều kia rốt cuộc đã giở thủ đoạn gì để câu người về tay.

Bỏ đi bỏ đi. Lâm Đặng lắc đầu xua tay, “Còn một việc cuối cùng.”

Thu Trì ngồi thẳng, điệu bộ ngoan ngoãn lắng nghe.

“Cách đây không lâu, tớ có nhắn tin với Chu Nhã.”

Thu Trì nghe qua tên liền nhớ ra, Chu Nhã là người cũng làm việc ở Lạc Thủy, Chu Nhã là cô gái tính tình cởi mở, thân với tất cả mọi người, Thu Trì cũng đã tiếp xúc vài lần với cô ây.

“Chu Nhã nói Lạc Thủy đã đóng cửa là thật sao?” Đây chính là nghi hoặc lớn nhất của cô, khi lần đầu nhìn thấy Tề Kiệt đi cùng Thu Trì, gương mặt bị đánh sưng trong lòng cô đã nghi ngờ. Lúc đó cô cũng đã xin nghỉ ở Lạc Thủy, cho nên sau khi về nhà cô liền nhắn tin với Chu Nhã hỏi thăm. Hỏi ra mới biết Lạc Thủy đã đóng cửa không bao lâu sau khi cô xin nghỉ, trước đó Hạ Lãng đột nhiên biến mất, rồi sau đó Tề Kiệt cũng không nói tiếng nào rời đi, Lạc Thủy cũng bồi thường tất cả nhân viên ba tháng lương, sau đó liền đóng cửa.

Nhắc đến việc này Thu Trì không khỏi lúng túng, nhưng vẫn giải thích cho cô, chỉ có điều là lời giải thích có xen lẫn sự giả dối vào. Cậu chỉ kể việc Tề Kiệt bị đánh rồi Lạc Thủy rơi vào khủng khoảng mà đóng cửa, nhưng việc còn lại cậu tuyệt đối không hé môi. Lâm Đặng chỉ là một cô gái bình thường, Thu Trì không muốn để cô ấy xen vào việc phức tạp và đáng sợ của thế giới ngầm.

Lâm Đặng kinh ngạc nhưng không nói gì thêm nữa.

Đúng lúc này thì Tề Kiệt quay lại, trên tay cầm không đồ ăn thức uống, Thu Trì liền đứng dậy giúp anh cầm bớt. Thấy vẻ mặt hai người dường như có chút căng thẳng, Tề Kiệt liên hỏi: “Hai đứa làm sao vậy?”

Lâm Đặng nhìn Thu Trì, hai người đều hiểu ý nhau nà không nhắc đến Lạc Thủy, bởi vì nó chính là cái gai nhọn trong trái tim của gã. Cô vội vàng cười nói: “Cuộc thi sắp đến, bọn em có chút căng thẳng.”

Thu Trì ở bên cạnh gật đầu phụ họa.

Tề Kiệt biết hai đứa trẻ này sang năm có một cuộc thi quan trọng, hơn nửa năm cuối áp lực thi cử cũng nhiều liền không nghi ngờ gì.

“Đừng để bản thân quá căng thẳng hay chịu nhiều áp lực, sức khỏe của bản thân vẫn là quan trọng nhất.”

Lâm Đặng và Thu Trì cùng nhau gật đầu, đồng thanh nói: “Vâng.”