Chương 6: Không Gian

Để cho Tư Cầm đỡ nàng, đến bên bàn: "Thụy Ca Nhi, mấy ngày nay vất vả cho đệ, ngồi xuống ăn cùng với tỷ tỷ một chút."

Tiêu Thần Thụy gật đầu, ngồi xuống.

Vân Y nếm thử một chén thuốc bổ nhỏ thì không chịu uống nữa, sau đó uống một bát cháo, cuối cùng cũng cảm thấy trên người có chút sức lực.

Vân Y nhìn đệ đệ, cũng buông đũa xuống: "Thụy Ca Nhi, đệ về trong viện của mình đi, không thể bỏ lỡ bài vở, tỷ tỷ tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ sẽ tốt lên, đệ không cần lo lắng nữa."

Tiêu Thần Thụy đứng dậy: "Vậy thì tỷ tỷ nghỉ ngơi cho tốt, ta đi đến viện sát vách nhìn xem tiểu đệ một chút liền trở về ôn bài."

Bọn người rời khỏi, Vân Y nói với tiểu nha hoàn: "Ta mệt mỏi, muốn nghỉ một lát, đóng kỹ cửa lại rồi lui xuống đi, không có việc gì chớ vào quấy rầy ta."

Tư Cầm thi lễ một cái: "Vâng, tiểu thư."

Chờ trong phòng không còn người, nàng mới lục lại một chút ký ức của nguyên chủ một lần nữa, đến cùng chính là quan chức không lớn, thành viên trong nhà cũng đơn giản, bởi vì trước đó tổ mẫu trong phủ này sinh bệnh nặng, hiện tại việc bếp núc là do Đại phu nhân Hà Thị trông coi.

Đại bá là người đọc sách, hiện tại trưởng tử của ông cũng đã cưới vợ, hắn còn là một tú tài, nhưng vẫn cảm thấy có chí ắt làm nên, cho nên vẫn đang kiên trì muốn đỗ đạt công danh.

Từ trong trí nhớ của nguyên thân biết được, các thiếu gia trong phủ khi đến tuổi tác cũng sẽ đưa đến thư viện có tiếng trong kinh thành đọc sách, một là hi vọng bọn họ đều có thể thông qua khoa cử trở nên nổi bật, hai là cho dù không thể đi theo con đường làm quan thì cũng có thể kết bạn với vài công tử nhà quan.

Vì thế, mỗi tháng hơn phân nửa thu nhập trong phủ đều dùng vào trên người bọn họ, đều vì để đi học ở thư viện tạo mối quan hệ với đám công tử nhà có quyền có tiền.

Các tiểu thư trong phủ thì sẽ thuê một vị nữ phu tử, muốn để các cháu gái hiểu biết chữ nghĩa, tương lai cũng được gả vào nhà quyền quý, trở thành trợ lực cho Tiêu phủ, cho nên thời gian sống trong phủ trên thực tế cũng rất là túng quẫn.



Trước đó nguyên chủ ở trong phủ còn tính là được sủng ái, dù phụ thân nàng không có địa vị cao, thế nhưng mà có chức quan, hơn nữa chỉ kém một cấp so với tổ phụ, cho nên người trong phủ cũng không dám tùy tiện đắc tội người phòng hai.

Nhưng bây giờ nhị phòng không có phụ mẫu, cuộc sống sau này sợ là sẽ không nhàn nhã tùy ý giống như trước, người trong phủ nhất định sẽ mượn gió bẻ măng.

Ngẫm lại biểu lộ chột dạ trước đó của phủ y, suy nghĩ lại hành động của Hà Thị một chút, liền biết Hà Thị không phải người dễ sống chung.

Nghĩ đến đây, nàng tự bắt mạch cho mình, cười lạnh thành tiếng, thật đúng là như mình phỏng đoán, Hà Thị đại phòng này thật đúng là người ác độc, xem ra những ngày này khi nguyên thân uống thuốc thì bà ta đã động tay động chân.

Chẳng qua coi như phủ y vẫn còn có chút lương tri, nhưng cuối cùng nguyên thân vẫn không vượt qua được, nên cho dù phủ y không hoàn toàn làm theo ý tứ của Đại phu nhân, nhưng vẫn muốn lấy mạng nguyên thân.

Nghĩ đến tiểu đệ của nguyên chủ mới hơn hai tháng, trong lòng không khỏi có phần bực bội, vốn cũng không phải gia đình quyền quý gì, chi phí thường ngày vẫn ít đến thương cảm.

Bây giờ không có phụ mẫu che chở, Hà Thị thật đúng là chuyện gì cũng làm được, hai tháng này vậy mà không cho các tiểu thư và thiếu gia nhị phòng tiền sinh hoạt, xem ra nhân phẩm này thật đúng là không phải kém bình thường.

Nghĩ đến có thể dựa vào không gian của mình, thở dài một hơi, theo thói quen dùng ý niệm trao đổi với không gian.

Khi vừa kết nối với không gian nàng đã bị dọa nhảy một cái, không gian theo chân tới, nhưng đã không phải dáng vẻ lúc trước.

Vểnh tai nghe động tĩnh bên ngoài, nàng chậm rãi rời giường xuống đất, từ trong khe cửa liếc mắt nhìn ra bên ngoài, tiểu nha hoàn Tư Cầm đang ngồi ở trong đình nghỉ mát cách xa năm sáu mét làm công việc của mình.

Nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa lại, lúc này mới trở lại trên giường buông màn lụa xuống, tiến vào không gian.