Chương 11:

- Tôi cho rằng trước mắt hắn không gặp nguy hiểm, cũng không cần tôi đi cứu, hữu duyên tự nhiên còn có thể gặp lại.

Uông Tần hẳn đã hiểu, nhìn theo bước chân Du Giản nhẹ nhàng, lại nghĩ tới dáng vẻ uy vũ vừa rồi của hắn, có chút tò mò:

- Ngục trưởng, thân thủ của anh thật là tốt a, tùy tiện vài cái liền đem người ta toàn bộ phóng ngã.

- Đương nhiên.

Du Giản cao giọng:

- Dù sao ba của tôi từ nhỏ dạy cho tôi thuật phòng thân.. đúng rồi, hay là cậu cũng học một ít? Sau này nói không chừng tác dụng lớn đâu.

- Học! Tôi khẳng định học!

Thuật cận chiến đánh nhau anh tuấn, ai không muốn thử xem! Nói không chừng thể lực đi lên, dị năng cũng đi theo phát triển!

Trên đường trở về không gặp tang thi, Du Giản cùng Uông Tần thảo luận không gian dị năng của hắn, còn thiết kế ra một bộ phương thức huấn luyện, nhưng hữu dụng hay không còn chờ đợi thực hành.

Bất tri bất giác hai người về tới cửa lớn ngục giam.

- Lại có cảm giác về tới nhà.

Uông Tần thì thào.

Du Giản liếc mắt nhìn hắn:

- Đây không phải là nhà sau này của chúng ta sao?

Đó không phải là sao? Nhưng mà..

Uông Tần siết chặt nắm tay, theo sau lại buông ra, cùng Du Giản đi vào ngục giam.

Trên sân bãi hoạt động trước dãy lầu phòng giam, đại thụ tối đen dựng thẳng, lá cây giống như lông vũ cùng đầu chim giấu trong tán cây, còn có thân cây giống như là mạch máu- đây không phải là giống biến dị vừa gặp được trong rừng rậm trước đó sao?

Uông Tần giật mình.

- Ngục.. ngục ngục ngục trưởng! Đồ chơi kia tại sao lại chạy tới chỗ chúng ta! Chẳng phải sẽ xong đời!

- Bình tĩnh.

Du Giản đè lại Uông Tần, ngữ khí thật thân thiệt lôi kéo hắn đi tới bên cạnh Quan Thụ Nha nói:

- Giới thiệu một chút, đây là cư dân mới của ngục giam chúng ta, sau này chính là nhân viên công vụ ăn bát sắt.

Nói xong Quan Thụ Nha thập phần hữu hảo vươn cành cầm tay Uông Tần lay động vài cái.

- Cứu..

Có thanh âm suy yếu trong thân cây truyền ra.

Tay Uông Tần run lên:

- Ngục trưởng, anh nghe được thanh âm gì sao?

- Hình như là tiếng kêu rên đi.

Du Giản nhún vai:

- Cậu không phải đói bụng sao? Ăn cơm trước đi, cậu muốn ăn cơm dã ngoại dưới tàng cây hay là quay về phòng giam?

Uông Tần:

* * *

Đó chính là tiếng kêu rên a! Vì sao phải bình tĩnh như vậy! Giống như chỉ có mình là ngạc nhiên! Hơn nữa ai không có việc gì lại đi ăn cơm dã ngoại bên dưới thực vật biến dị, đầu óc cũng không phải bệnh nặng đi!

- Chúng ta vào ăn đi.

Uông Tần cũng học theo phối hợp Du Giản, giả vờ xem nhẹ tiếng kêu rên.

Thanh âm kia.. cảm giác rất quen thuộc.

Hai người quay về phòng giam, đáng thương cho lão đại lưu manh, nguyên bản bị tang thi biến dị hù dọa hoảng sợ bỏ chạy ra khỏi ngục giam, nửa đường còn bị thực vật biến dị ngăn chặn, vì sống sót làm cho tiểu đệ của mình chắn tai họa.

Thật vất vả phát hiện Uông Tần còn sống, kịp phản ứng bị lừa gạt, nghĩ đi ngục giam mai phục một chút, tìm cơ hội trừng trị tiểu tử này..

Không ngờ sờ soạng tiến vào ngục giam, một tay vừa chống vào đại thụ trên sân thể dục nghỉ ngơi, đột nhiên nghe được phía trên truyền ra tiếng chim hót, mới phát hiện gốc thực vật biến dị đáng sợ trong rừng rậm giờ phút này lại xuất hiện trong ngục giam.

Cuối cùng chịu khổ độc thủ.

Du Giản không cần, hắn tìm phòng lớn đơn giản bày ra cái bàn mới vơ vét, còn gom một đống cây khô nhỏ trong góc dùng hộp quẹt đốt lửa nấu nước.

Ban ngày lúc cùng Uông Tần cày ruộng hắn nói còn có mì tôm, chỉ là không có nước nóng nên không thể nấu mì.

Hôm nay là ngày lành tiến thêm một bước mấu chốt, nói thế nào cũng phải ăn một bát mì tôm chúc mừng một chút.

Có sinh viên nào có thể cự tuyệt được mì tôm đây? Ít nhất Du Giản không thể.

Nửa phút sau.

Du Giản:

- Như thế nào chỉ có hương vị này?

Hắn chỉ vào một đống hộp màu tím.

Uông Tần:

- Lúc trước cùng đám người kia đi siêu thị cũng chỉ còn lại loại mì tôm này. Ngục trưởng, anh còn ăn không?

- Ăn.

Du Giản nhét đồ vật vào trong tay hắn:

- Bao mì tặng cậu.

Uông Tần:

* * *

Loại phúc khí này hắn không cần a!

Không có điện lực, toàn bộ tiêu chuẩn của thế giới văn minh đều rút lui, thế cho nên cách mười ngày ăn được mì tôm nóng hổi thì nước mắt Uông Tần chà chà rụng xuống.

- Khóc gì?

Du Giản uống một hớp nước, lại ném cho hắn bịch giấy ăn, đây cũng là vừa rồi lấy ở thương trường.

- Không.. không có gì, chỉ là đã lâu không được ăn món nóng hổi như thế.

Uông Tần uể oải:

- Ăn ngon thật.

Du Giản không cho là đúng:

- Đây vẫn chỉ là mì tôm đâu, sau này cậu còn ăn được cơm cùng rau dưa mới mẻ, mỗi ngày ăn thịt cũng không thành vấn đề.

Mỗi ngày ăn thịt? Ở loại thế đạo này?

Uông Tần khựng lại, lại cảm thấy lời này từ trong miệng Du Giản nói ra, phi thường có sức thuyết phục.

Bữa cơm này Uông Tần ăn rất chậm, mà Du Giản chỉ vài ngụm đã ăn hết, còn đem rác rưởi ném vào thùng rác.

Đúng vậy, Du Giản còn thuận tay lấy thùng rác cùng túi rác trở về. Nếu không phải vì ba ô vuông chỉ có thể bỏ một vật, hắn hận không thể lấy thêm vài thứ, thuận tiện đem việc phân loại rác rưởi cũng làm.

Ai, hiện tại chỉ có thể tạm một chút.

Dặn Uông Tần chậm rãi ăn không nóng nảy, Du Giản dạo qua một vòng, bắt đầu bố trí.

Mỗi phòng giam đều có giường hai tầng, thêm bồn rửa tay cùng bồn cầu, bàn sách nhỏ.

Hiện tại có mười bộ giường hai tầng, là được tặng khi làm nhiệm vụ. Du Giản phân phối cho Uông Tần một bộ, còn bỏ thêm hai bộ đồ dùng trên giường, chín cái giường còn lại đều bỏ vào trong những phòng giam khác.

Hiện giờ tài nguyên thiếu, không có khả năng mỗi phòng đều phân phối bồn cầu máy giặt quần áo cái bàn, chỉ có thể thống nhất đặt trong phòng công cộng cùng nhau sử dụng.

Tìm một phòng ở khá lớn, Du Giản ngẩn ra.

Hệ thống:

- Giản Giản? Sao anh không bố trí?

- A? Không, tôi đang suy nghĩ bồn cầu làm sao trang bị..

Du Giản nói:

- Sớm biết vậy nên học tập một chút.

Lời nói mang theo hối hận.

- Giản Giản, việc này không cần anh quan tâm, chỉ cần anh an bài bố cục, ngoài ra đều sẽ giúp anh an bài tốt.

- Không được! Tôi phải học, vạn nhất ngày nào đó bồn cầu bị nghẹt thì sao?

Du Giản kiên trì.

- Hệ thống:

* * *

Sẽ không! Sản phẩm hệ thống tất nhiên là tinh phẩm! Đây là đang vũ nhục thống cách của chúng nó.

- Sẽ không bị nghẹt đâu Giản Giản, cho dù thật sự xảy ra vấn đề, chúng tôi cũng sẽ đặc biệt phái tiểu tinh linh đến giải quyết, anh yên tâm an bài đi.

Theo hệ thống tận tình khuyên bảo, Du Giản rốt cục buông tha làm sao học tập chế tạo bồn cầu.

Tiếp theo, hắn biến ra mấy.. loại bồn cầu ngồi chồm hổm?

- Anh thu thập lúc nào!

Hệ thống thất thanh.

- Nơi này dù sao cũng là WC công cộng a, dùng bồn cầu ngồi thật không vệ sinh, vậy kiến tạo cầu tiêu loại ngồi chồm hổm thành từng gian từng gian, làm phiền cậu nha Thống tử.

Hệ thống cảm thấy được nói không sai, nó trình xin phép kiến tạo, một khung vuông bắn ra.

- Có kiến tạo WC hay không?

- "Có" "Không"

- Có có có.

Du Giản điểm vào, sau đó căn cứ nêu lên đi ra khỏi phòng, chỉ qua ba giây một WC công cộng mới tinh liền xuất hiện trước mặt hắn.

Hắn nhìn xung quanh, dừng một chút:

- Hình như..

Hệ thống:

- Hình như?

- Hình như quên phân nam nữ.

Hệ thống:

* * *

- Bỏ đi, dù sao hiện tại ít người, người nhiều thì xây thêm một cái, hiện tại trong tay cũng không có tài liệu.

Du Giản nói xong liền khoái hoạt quay đầu rời đi, không hề ưu sầu.

Trong đầu của hắn lại có nhiệm vụ mới xuất hiện.

- Gây ra nhiệm vụ ẩn tàng: Kiến tạo hố phân.

- Miêu tả: Không có hố phân, WC đi thông phương nào? Thỉnh đào móc một hình vuông 4x2x1, 5 thước, làm vật dẫn hố phân.

- Phần thưởng: Hố phân đầy đủ.

Du Giản:

Ngạt thở!

- Cậu có biết hiện tại tôi suy nghĩ gì không? Thống tử?

Hắn chậm rãi mở miệng.

Hệ thống liền nói:

- Muốn nói chính là, quá keo kiệt!

- Cậu như vậy mắng chủ hệ thống, nó không biết sao?

- Hẳn là không.. đi.

Bởi vì trời đã tối, Du Giản đem nhiệm vụ gác qua một bên.

Ngày hôm sau hắn gặp phải lựa chọn gian nan: Là trước tiên trồng lúa nước, hay là đào hố trước.

Tinh tế cân nhắc, Du Giản cho rằng trước không vội trồng lúa nước, hiện tại tài nguyên thực vật còn nhiều, muốn ăn thì có thể đi thu thập.

Nhưng mà hố phân đâu! Một khắc cũng không thể đợi! Chỉ có kiến tạo xong mới có thể khởi động WC, mới có thể làm cho Uông Tần không cần đi ra ngoài! Cũng sẽ không gặp được nguy hiểm!

Sau khi quyết định, Uông Tần đáng thương còn không biết hôm nay cần làm gì, cùng Du Giản rời đi ngục giam, đi tới khu rừng rậm phía sau.

Du Giản thuận tay ném công cụ cho hắn:

- Đào đi.

Uông Tần:

- Ngục trưởng, đào cái gì?

- Hố phân.

Uông Tần khó hiểu, hắn biết hố phân, nhưng bây giờ ngục giam rách nát như vậy, xây cũng vô dụng đi? Hơn nữa ngục giam vốn không nên tự mang sao?

Heoheocon9552 và LieuDuong thích bài này.

9 Tháng một 2023Tặng xuThíchTrích dẫn

GiangNganĐã kích hoạt

Bài viết:Tìm chủ đề0

Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc

Tác giả: Đại Mễ Hồng

Editor: GiangNgan

Bấm để xem

Đóng lại