Chương 32

Phút chốc cửa thủy tinh kiến trúc mở ra, từ trong thực vật quán thổi ra một trận gió dễ ngửi, đóa hoa hồng nhạt nhẹ nhàng bay tới, lôi cuốn xung quanh Du Giản kéo hắn đi vào.

- Giản Giản! Anh không nên bị lừa! Bên trong khẳng định rất nguy hiểm!

Hệ thống ở trong đầu Du Giản rống to nhắc nhở.

- Tôi nhìn thấy.

Không nghĩ tới Du Giản lại nói một câu như vậy.

Hệ thống nghi hoặc:

- Thấy cái gì? Bên trong không có gì a..

Du Giản mím môi, ngược lại nhanh hơn bước chân, ngay một khắc hắn bước vào thực vật quán, xung quanh chợt biến hóa, trong khoảnh khắc hết thảy đều xoay chuyển..

Giữa hè, tiếng ve kêu, khô nóng.

Cửa phòng nhẹ nhàng đẩy ra, nữ nhân mặc bộ quần áo hoa đi tới bên giường, ngữ khí dịu dàng.

- Giản Giản, nên rời giường, hôm nay không phải còn muốn cùng ba ba đi ra ngoài chơi sao?

Đứa bé nằm trên giường mở mắt, khuôn mặt còn có dấu vết áp lên gối đỏ hồng, bị mẹ kéo vẫn còn ngái ngủ ngã lên giường.

Nữ nhân có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn cẩn thận nâng hắn dậy, đốc xúc hắn nhanh chóng thay quần áo.

Chỉ chốc lát cửa phòng lại bị đẩy ra, một nam nhân thân hình cao lớn khuôn mặt cương nghị tiến vào, nhìn thấy đứa bé trên giường trên mặt lộ vẻ cười bất đắc dĩ.

- Giản Giản còn chưa tỉnh?

Hắn hỏi.

- Phải đó, đoán chừng là bởi vì biết hôm nay đi ra ngoài chơi, cho nên đêm qua cao hứng không ngủ được.

Nữ nhân sủng ái xoa xoa đầu Du Giản.

Nghe được lời nói của cha mẹ, Du Giản dần dần thanh tỉnh, lập tức bổ nhào vào trong lòng cha mẹ làm nũng.

- Ba mẹ buổi sáng tốt lành!

- Giản Giản buổi sáng tốt lành!

Nữ nhân đáp.

Nam nhân thì trêu ghẹo:

- Không tính là buổi sáng, mặt trời đã chiếu tới mông rồi.

Du Giản quắt miệng mang giày, vẻ mặt chờ mong:

- Ba ba, hôm nay chúng ta đi đâu chơi!

- Ân..

Nam nhân tự hỏi:

- Giản Giản có muốn đi sân chơi không? Hôm nay ba ba được nghỉ, đưa con đi chơi vui vẻ một lần!

- Muốn!

Du Giản vui mừng giơ cao hai tay.

Nghĩ sắp được cùng ba ba đi ra ngoài chơi, hắn lập tức phóng vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, nữ nhân đi theo phía sau đề phòng hắn vấp té.

Ăn mặc chỉnh tề, Du Giản đứng ở cửa chờ ba ba đi ra.

Nam nhân ra khỏi phòng, ôm hắn xoay vòng tại chỗ. Ngay lúc hắn buông con trai muốn dẫn con mình ra cửa thì di động trong túi áo đột nhiên vang lên.

Tiếng chuông như là quỷ thúc riết, Du Giản ngây người nhìn nam nhân dần dần cau chặt mày, nét tươi cười chầm chậm biến mất.

- Là vậy sao? Được, hiện tại tôi đi qua.

Nam nhân cúp điện thoại, vẻ mặt xin lỗi.

Hắn ngồi xổm xuống nhu như đầu nhỏ của Du Giản, nói:

- Thật xin lỗi Giản Giản, ba ba đột nhiên có công tác, chờ sau khi trở về tiếp tục cùng con đi được không?

Giản Giản ngửa đầu nhìn hắn, nhi đồng nho nhỏ cũng biết sau khi tiếp điện thoại có một thời gian ba ba sẽ không rảnh.

- Được, ba ba!

Mặc dù như thế hắn vẫn đáp ứng, không có biểu hiện vẻ thương tâm.

Tiễn chân ba ba, Giản Giản một mình ngồi nơi cửa im lặng lau nước mắt.

Không qua bao lâu nữ nhân vội vàng từ trong phòng đi ra, trong tay còn cầm một túi xách nhỏ, miệng lẩm bẩm hai cha con lại quên mang theo đồ vật.

Nàng đứng ở cửa, liền nhìn thấy con của mình đang chảy nước mắt.

- Ba ba.. phải đi công tác sao?

Nữ nhân hỏi.

Giản Giản gật nhẹ đầu, khó tránh không nhịn được nức nở.

- Vậy.. chờ ba ba trở về, chúng ta mắng hắn một trận được không?

Giản Giản lắc đầu.

- Ba ba cần đi làm, hắn muốn cứu thật nhiều thật nhiều người, đem người xấu toàn bộ bắt lấy! Ba ba rất lợi hại.

Giản Giản trả lời.

Nhi đồng nhỏ như vậy, cái gì cũng biết.

Nữ nhân lặng im một lát, đang muốn nói nàng có thể dẫn hắn đi ra ngoài chơi, di động đặt trên bàn chợt vang lên.

Trong điện thoại vang lên thanh âm dồn dập:

- Lê chủ nhiệm! Cô mau tới đây đi! Lại có một người bệnh tới khám gấp! Bác sĩ có tư cách phẫu thuật trong khoa chúng ta đều đang trong phòng phẫu thuật. Chúng tôi đã áp dụng biện pháp ứng cấp, không dám động tới hắn, chỉ sợ miệng vết thương xé rách chảy máu quá nhiều!

Cùng lúc đó trên ti vi trong phòng khách truyền ra tin tức thông báo:

- Nơi này là hiện trường vụ án bắt con tin nổ mạnh đại quy mô tại quảng trường Hoan Nhạc, trước mắt phạm nhân đang kèm con tin uy hϊếp công an, chúng tôi chứng kiến công an N thị đang vội vàng khống chế hiện trường, thành công cứu ra một bộ phận con tin, mang tới bệnh viện cứu chữa..

Lỗ tai Giản Giản vừa động, bị tin tức hấp dẫn.

Nữ nhân – cũng chính là mẹ của Giản Giản tên Lê Phồn, cũng không quan tâm xem tin tức, rất nhanh thay xong quần áo mang theo túi xách đi ra cửa.

- Giản Giản, mẹ rất nhanh sẽ trở lại, con ở nhà đừng chạy loạn nha.

Nàng lo lắng dặn dò, dứt lời thì cửa cũng đóng lại.

Giản Giản nhìn căn nhà trống rỗng, lau nước mắt bò lên sô pha.

Quảng trường trên ti vi bị giăng dây cảnh báo, tầng cao nhất bị nổ tung, mấy phút sau đội đặc công đuổi tới, Du Giản cũng nhìn thấy được Du Thanh cha của hắn.

Ánh mắt hắn kiên nghị, thân thủ mạnh mẽ không hề sợ hãi vọt vào đại lầu.

Ở trong lòng Giản Giản, hắn chính là ngôi sao sáng ngời.

Cha là công an, mẹ là bác sĩ, bọn họ bảo vệ quốc gia, cứu sống nhân dân, làm cho càng nhiều người hạnh phúc còn sống.

Khi đó Giản Giản năm tuổi còn chưa hiểu thế sự, hắn chỉ biết cha mẹ mình là lợi hại nhất, tương lai hắn cũng muốn trở thành người giống như họ.

Trợ giúp người khác, là người khác hạnh phúc, đây thật là sứ mệnh tốt đẹp.

Cứ như vậy Giản Giản lớn dần, đã vào tiểu học.

Cha mẹ hắn đều rất bận rộn, một là đội trưởng đội đặc công, một là chủ nhiệm khoa bệnh viện, có rất ít thời gian ở nhà.

Nhưng Giản Giản cũng không oán hận bọn họ, bởi vì hắn biết cha mẹ hắn đều là anh hùng.

Nhắc tới cha mẹ hắn luôn thật tự hào, chẳng những vậy trong trận đấu yêu cầu viết bài trong bậc tiểu học, hắn viết bài về "ba mẹ của tôi", còn đạt được giải nhất.

Đây cũng là lần đoạt giải duy nhất của hắn.

Sau khi lên tới trung học cơ sở, cha mẹ vẫn bận rộn, một tuần cũng không có cơ hội tụ họp gia đình một lần, Giản Giản chỉ thường gọi điện cho cha mẹ nói chuyện.

Bên kia điện thoại vĩnh viễn là thanh âm cấp cứu của bệnh viện, còn có tiếng điện thoại vang ầm ĩ trong cục công an.

Nhớ rõ có một lần lời đồn truyền thảm nhất trong trường học, là lúc cả cha mẹ hắn cũng không có thời gian đi tham dự buổi họp phụ huynh, học sinh liền truyền lời đồn đãi nói Giản Giản không phải con ruột của cha mẹ hắn, mẹ hắn có thai nên tính toán đem hắn vứt bỏ.

Giản Giản không thèm để ý bọn họ, bọn họ càng thêm ồn ào.

Ngày đó tan học về nhà, hắn nhìn thấy mẹ đang khóc thầm.

Mẹ hắn nguyên bản muốn gạt hắn, nhưng bị hắn kiên trì hỏi thăm, đành nói chân tướng với hắn.

Cha của hắn trong quá trình chấp hành nhiệm vụ, bất hạnh bị dư âm tạc đạn nổ tung. Vì bảo hộ nạn nhân, thân thể hắn đánh lên vách tường mất đi ý thức.

Hiện giờ ở bệnh viện, biến thành người sống đời sống thực vật.

Đối với gia đình ba người này mà nói quả thật là đả kích trọng đại.

Khi Lê Phồn tiếp thu bệnh nhân, phát hiện được đưa tới là chồng mình thì cơ hồ đứng không vững.

Bất kể như thế nào, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Dĩ vãng sau khi Giản Giản tan học còn có thể cùng bạn tốt chơi đùa một lát, như chơi bóng rổ chẳng hạn, nhưng bây giờ hắn bỏ qua hết thảy, mỗi đêm đều đi bệnh viện bồi cha mình trò chuyện.

Hắn luôn kiên tin cha mình là anh hùng, bởi vì công bị thương, thẳng tới có một ngày hắn chứng kiến mẹ mình đang nói chuyện với mấy người lạ, trong đó có người băng bột cánh tay, nụ cười của họ làm hắn cảm thấy thật không thoải mái.

Hắn không biết bọn họ nói gì, mãi tới khi cuối cùng mẹ hắn gào thét làm cho bọn họ cút đi.

Trực giác không đúng, hắn hỏi mẹ nhưng nàng lại tránh không đáp.

Qua một ngày chiến hữu của cha tới thăm, Giản Giản tìm cơ hội hỏi hắn.

Thần sắc chiến hữu cổ quái, lôi kéo Giản Giản nhỏ giọng đem nguyên nhân nói một lần.

Du Thanh lẽ ra không nên bị thương.

Lúc đó tình huống khẩn cấp, công an đang tranh đấu với tội phạm, Du Thanh nhân cơ hội lẻn vào cứu con tin.

Mà con tin lại không phối hợp hành động, còn cho rằng phương án của Du Thanh không được, cuối cùng kéo dài làm cho tội phạm phát hiện kíp nổ bom.

Du Thanh vì bảo vệ con tin, mình bị đánh văng lên tường cho nên sau đó bị đưa vào bệnh viện.

Nói tới đây thanh âm chiến hữu run rẩy.

Gây trở ngại công vụ là có tội, nhưng con tin được cứu là người nhà của cao tầng chính phủ, bọn hắn đem chuyện này giấu diếm.

Nghe được sự thật, Giản Giản nhất thời không thể nhận, ngồi bên cạnh giường bệnh thật lâu.

Theo sau hắn nghe được bên ngoài tranh chấp.

Mẹ đang nói chuyện với đám người kia, trong đó thanh niên tay bó bột chính là người nhà của cao tầng chính phủ.

Giản Giản tránh trong cửa nghe được hắn cười khinh thường:

- Chuyện này không thể trách tôi, còn không phải chồng cô không nghe khuyên bảo, không dựa theo ý của tôi làm, cô xem, còn không bị nổ tung? Hơn nữa hắn là công an, bảo hộ nhân dân không phải là đương nhiên sao?

Heoheocon9552 và LieuDuong thích bài này.

11 Tháng một 2023Tặng xuThíchTrích dẫn

GiangNganĐã kích hoạt

Bài viết:Tìm chủ đề0

Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc

Tác giả: Đại Mễ Hồng

Editor: GiangNgan

Bấm để xem

Đóng lại