Chương 37

- Phương tiện: Trạm cung cấp điện (sơ cấp)

- Miêu tả: Trạm cung cấp điện không biết ngọn nguồn nhà máy điện ở đâu, nếu muốn tìm kiếm đến tột cùng, thì theo hướng chính bắc mà nhìn xem.

- Tác dụng: Trạm cung cấp điện sơ cấp mỗi ngày chỉ có thể cung cấp hai giờ điện năng, đồ điện công suất lớn không thể sử dụng, mời chú ý.

Miêu tả này thật khả nghi, so sánh với kiểu miêu tả giống như câu đố trước đó, giải thích về trạm cung cấp điện liếc mắt liền nhìn ra quái dị.

Hướng chính bắc, nhà máy điện.

Đem phương hướng chỉ rõ ràng như vậy, chẳng lẽ có quan hệ với nhiệm vụ đầu mối chính "Bát tinh vinh diệu"?

Chờ hoàn thành càng nhiều nhiệm vụ, đợi tăng lên thực lực thì đi xem.

Lúc này trạm cung cấp điện được hai giờ cũng không tệ, chỉ là phải tự mình đi tìm đồ điện.

Cũng phải đợi trở về rồi nói sau.

Nhìn những lỗ thủng lớn trên tường các cửa hàng, Du Giản quanh quẩn qua mấy ngã tư, tìm một công trường còn đang thi công dang dở, dùng ba lô lấy không ít gạch trở về, bắt đầu..

Giúp đám kiến trúc kia bổ tường.

Hệ thống:

- Thật.. thật sự cần bổ hết sao?

Du Giản thuận tay cầm lên một khối gạch đặt vào lỗ thủng.

- Nhất định phải bổ xong! Bằng không lương tâm tôi sẽ bất an.

Hắn trả lời.

Hệ thống:

* * *

- Cần phải bổ toàn bộ lỗ thủng biết tới khi nào chứ! Lúc làm nhiệm vụ cũng chưa chịu tích cực như vậy!

Nhìn Du Giản thật nhận chân bổ tường, hệ thống rốt cục lĩnh ngộ hàm ý thế nào là sốt ruột.

- Giản Giản, ý của tôi là, có thể có một loại khả năng, nếu anh đem cỗ chấp nhất này dùng vào việc làm nhiệm vụ, hiện tại anh đã xây dựng được một tòa đại thành.

- Thống tử.

Du Giản thuận thế trét xi măng lên tường.

- Chuyện gì?

- Ý của tôi là có thể có một loại khả năng, cậu nằm mộng, trong mộng cái gì cũng có đây?

Hệ thống:

-?

- Vì cái gì! Vì cái gì anh tình nguyện ở đây sửa tường, đều không muốn đi học tập kỹ thuật làm ruộng! Muốn làm xây dựng cơ bản anh không làm ruộng thì muốn làm gì đây!

Hệ thống vô cùng đau đớn.

Mấu chốt nhất chính là những hành vi của Giản Giản không hề có chút quan hệ gì với nhiệm vụ!

Du Giản:

- Nhưng mà kỹ năng bổ tường này tôi mới học được lúc tranh thủ thời gian nghỉ hè đi làm công đó thôi.

Hệ thống:

- Cho nên ý của anh là, hiện tại không muốn học phải không?

Du Giản nghiêm khắc:

- Hiện tại tôi là sinh viên! Sinh viên chỉ cần làm hàm cá!

Hệ thống mặc kệ hắn, chuồn mất.

Cả ngày này Du Giản chỉ đấu tranh với những lỗ thủng trong các cửa hàng trên đường, bổ xong một chỗ lại được kiến trúc trên đường không ngừng thổi phồng.

Nhìn thấy mặt trời sắp xuống núi, trong đầu hắn hiện lên cái gì, chợt vỗ tay một cái.

Thanh âm làm tang thi du đãng xung quanh loảng xoảng muốn xông tới.

- Tôi biế sau này cần làm thế nào! Nếu sau này đem M thị xếp vào phạm vi vậy nó được tuyển vào cơ hế sàng chọn tầng ngoài cùng!

Bởi vì xung quanh không ai, Du Giản bắt đầu lẩm bẩm – thật ra là nói cho hệ thống nghe.

- Mà ngục giam Mậu Lâm, chính là bảy kiến trúc còn chưa giải khóa làm tầng thứ hai, chỉ có thông qua tầng ngoài sàng chọn thì mới được gia nhập.

* * *

- Tiếp theo là ngục giam số 13, bản thể của tôi làm trạm kiểm soát cuối cùng, chỉ có người nào thông qua ai tầng khảo nghiệm trước mới có thể đi vào. Sau đó quay xung quanh ngục giam, tôi sẽ kiến tạo thành trấn trong núi, có nơi ẩn núp bốn phương tám hướng bảo hộ, nơi này sẽ trở thành tồn tại an toàn nhất.

Hệ thống giữ im lặng, nhưng ở trong lòng lặng lẽ cảm động, có cảm thụ "nhà mình có nhi đồng trưởng thành".

Thật không sai, lại bắt đầu tự hỏi nên làm sao quy hoạch thành thị, đây là bước đầu tiên của một ngục trưởng đủ tư cách!

- Di? Như vậy vẫn không được.

Nói nói một lúc Du Giản lại bắt đầu lật đổ ý nghĩ của chính mình:

- Hiện tại người trong ngục đều biết vị trí của ngục giam số 13, nếu mình đều đem bọn họ dẫn vào ngục giam Mậu Lâm, cả hai vị trí đều bại lộ, mọi việc phải lưu đường lui, mình phải chừa chút người ở lại.

- Hơn nữa ngục giam số 13 còn cần hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ của nó rất có thể quan hệ tới bản thể mình thăng cấp. Theo ngục giam hoàn thiện, năng lượng của mình có lẽ cũng sẽ tăng cường.. Thống tử, cậu cảm thấy thế nào?

- A? Tôi cảm thấy?

Hệ thống có chút ngơ ngác.

- Ách.. tôi cảm thấy Giản Giản nói rất hay thôi, không hổ là người thường xuyên chơi trò chơi!

Du Giản mê hoặc:

- Vậy sao?

- Phải đó!

- Được.

Du Giản nói:

- Vậy..

Hệ thống kích động:

- Trở về?

Du Giản:

- Trước tiên đem gạch dời xong đã.

Ngục giam số 13, sáng sớm.

Uông Tần thức sớm như mọi ngày, trước cùng Lương Xuân Vinh đem ngục giam quét tước một lần.

- Tiểu Tần, cậu nói sao ngục trưởng đi ra ngoài hai ngày rồi còn chưa trở về?

Lương Xuân Vinh vẻ mặt sầu thảm ngẩng đầu hỏi.

Uông Tần không cho rằng Du Giản sẽ xảy ra chuyện gì, dù sao cũng là siêu cấp ngục trưởng đó thôi!

- Có lẽ lâm thời gặp phải chuyện gì mà thôi. Lương ca đừng lo lắng, ngục trưởng không có việc gì.

Uông Tần an ủi.

Sáng sớm rời giường Trương Phú Đức đánh Thái Cực xong cũng đã trở lại, liền nói:

- Ha ha, tiểu ngục trươn quả thật sẽ không có vấn đề, hắn thật có bản lĩnh.

Hai ngày này mọi người đều dốc nhiều sức lực.

Bởi vì trong tận thế không có việc để làm, bọn họ đem việc Du Giản phân phó cày ruộng trở thành sự nghiệp suốt đời, mỗi ngày đều muốn đi khai hoang.

Có Trương Phú Đức, bọn họ còn có thể thuận tiện học tập, chỉ đáng tiếc vì tận thế nên mặt đất bị biến dị, bằng không lượt rau cải thứ nhất cũng đã bị bọn hắn trồng trưởng thành.

Từng có được quá khứ tìm đường sống trong chỗ chết, còn được Trương giảng dạy cứu vớt qua, các học sinh càng thêm quý trọng tình nghĩa lẫn nhau, không khí trong ngục giam vui vẻ hòa thuận.

Uông Tần hỏi thăm thương thế của Trương Phú Đức, biết đã lành thì lại hỏi:

- Đúng rồi giảng dạy, bạn của ngài Mặc Vận đâu? Hai ngày nay cũng không thấy nó.

Trương Phú Đức nhìn ra cửa sổ, gốc đại thụ màu đen hết sức nổi bật.

- Mặc Vận còn đang dưỡng thương, cùng bạn của tiểu ngục trưởng ở chung.

Dưỡng thương gì ai cũng biết.

Trước khi tới ngục giam Mặc Vận còn treo trên người Trương Phú Đức lời thề son sắt, cho dù nó chết cũng sẽ không đi ngục giam của tên ngục trưởng chết tiệt kia ở lại một giây nào!

Sau đó vừa tới ngục giam.

Ai, thật thơm.

Mặc Vận khoái trá hòa nhập với Quan Thụ Nha đại Hắc, mỗi ngày sống mơ màng, vui quên trở về, tuy rằng tổn thương còn chưa lành bao nhiêu nhưng thu hoạch lại vô cùng khoái hoạt.

Vì thế nó quơ cành nói với Trương Phú Đức, nó quyết định nể mặt đại Hắc tha thứ cho tên ngục trưởng chết tiệt kia.

Trương Phú Đức cười ha ha gật đầu.

Mặc dù là giờ phút này Mặc Vận còn treo trên người đại Hắc, phơi nắng ánh mặt trời.

Bí mật không ai phát hiện.

Mà ngoại trừ Trương Phú Đức những học sinh khác cũng không có phát hiện gốc đại thụ kỳ quái kia thật ra là một giống biến dị đáng sợ, chỉ cho rằng màu sắc của nó kỳ quái một chút mà thôi.

Tận thế sao, đồ vật kỳ quái một chút cũng không có gì lạ.

Ở một góc ngục giam, Tôn Chí cùng mấy học sinh vây chung một chỗ.

- Ai.

Tôn Chí thở dài.

- Tôn Chí ca, anh làm sao vậy?

Một học sinh hỏi.

- Giản Giản.. Không, ngục trưởng, hắn nguyện ý mang chúng ta tới nơi đây, chứng thật là tốt, chúng ta hẳn nên tri ân đồ báo. Nhưng mà..

Tôn Chí do dự.

- Làm sao vậy Tôn Chí ca?

Mấy học sinh này trước tận thế đã có quan hệ tốt với Tôn Chí, nhà Tôn Chí có tiền, còn là lãnh đạo học sinh, thái độ làm người hiền lành, mọi người thật thích kết giao với hắn.

- Theo chuyện ở trường học có thể nhìn ra, vị ngục trưởng này cũng không phải người dễ ở chung, tôi biết có lẽ tôi lo lắng quá nhiều.. nhưng mà hắn lợi hại như vậy, nếu như sau này hắn làm ra chuyện gì không tốt, chúng ta cũng không có biện pháp phản kháng.

Tôn Chí cụp mắt, nhìn bộ dáng như thật lo lắng cho mọi người.

Mấy học sinh thầm chấp nhận, bọn hắn đều bị hành động của Du Giản lúc ở trường học hù sợ, biểu hiện tâm tình bất định làm cho bọn họ đoán không được tâm tư của thiếu niên kia, bởi vậy sinh lòng sợ hãi.

Chỉ có Vương Thắng gãi đầu khó hiểu:

- A? Là vậy sao? Tôi cảm thấy Giản Giản cũng không tệ lắm, hắn cũng đã mang tôi tới đây, hơn nữa lúc đó là do chúng ta bỏ giảng dạy mà đi, quả thật làm không đúng..

- Vương Thắng! Anh đây là "lấy tay bắt cá" đâu!

Một nam sinh nhỏ gầy cắt đứt hắn.

- Tôi..

Vương Thắng vò đầu bứt ta, thật sự không hiểu nổi nên nói gì:

- Vậy.. phải làm thế nào chứ?

Tôn Chí thở dài:

- Được rồi, có thể là tôi quá lo lắng, kỳ thật hắn không có ý xấu, mọi người cũng không cần quá mức lo âu..

- Đây sao có thể xem là quá mức lo âu! Tôn Chí ca chỉ là thật sự lo lắng cho mọi người mà thôi!

Heoheocon9552 và LieuDuong thích bài này.

12 Tháng một 2023Tặng xuThíchTrích dẫn

GiangNganĐã kích hoạt

Bài viết:Tìm chủ đề0

Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc

Tác giả: Đại Mễ Hồng

Editor: GiangNgan

Bấm để xem

Đóng lại