Chương 40

Bọn hắn càng thêm tin tưởng Du Giản có thực lực nắm giữ hết thảy động tĩnh của ngục giam!

Không khí áp lực, cho dù Du Giản không nói lời nào, chỉ là sự tồn tại của hắn cũng đủ làm cho người ta không thở nổi.

Du Giản thuận thế đút tay vào trong túi quần, nói:

- Tôi cũng không phải làm khó cho mọi người, sau này cần sinh sống cùng nhau, tín nhiệm là cơ bản nhất, nếu không tin tôi thì chỗ này của tôi cũng không dung được mọi người, mời rời đi đi.

Khuôn mặt mấy người tiểu Phong như tro bụi, bọn hắn không nói lời nào liền quay lưng lại, thân hình đìu hiu đi hướng cửa ngục giam.

- Đợi một chút.

Du Giản chợt mở miệng.

Ánh mắt của hắn di chuyển giữa hai nhóm học sinh, đột nhiên cười híp mắt.

- Tôn Chí ca, vì sao anh không đi cùng bọn họ?

Tôn Chí? Vì sao đột nhiên kéo tới hắn?

Nhất thời ánh mắt mọi người nhìn qua.

- Giản Giản, lời này của cậu là có ý gì?

Tôn Chí ôn tồn hỏi.

Hắn thành khẩn nhìn Du Giản, trong lòng lại dâng lên sóng to gió lớn.

Vì sao Du Giản lại đột nhiên gọi tên của hắn? Chẳng lẽ đã biết cái gì?

Sau tận thế, Tôn Chí phát giác người khác thật dễ dàng tin tưởng lời nói của mình, ba lần bốn lượt thí nghiệm mới biết mình thức tỉnh dị năng tinh thần lực.

Căn cứ theo quan sát của hắn, người thức tỉnh dị năng ít càng thêm ít, không cẩn thận sẽ biến thành chim đầu đàn. Từ nhỏ gia giáo trong nhà cho hắn biết, người nhất định phải học được che lấp mũi nhọn của mình, chờ thời cơ chín muồi rồi hãy bại lộ.

Ở trong trường học bị Du Giản trạc phá ý đồ, Tôn Chí đã ghi hận trong lòng, sau khi đi vào ngục giam thấy Du Giản suốt hai ngày không xuất hiện, liền động ý niệm chiếm lĩnh ngục giam, gϊếŧ chết Du Giản.

Nhưng mà dị năng của hắn tiến triển thong thả, muốn làm cho một người hoàn toàn tín nhiệm hắn cần tiêu phí thật nhiều thời gian cùng tinh lực, mà bản thân hắn lại không có năng lực chiến đấu..

Hơn nữa trong tay Du Giản có súng, Tôn Chí kiêng kỵ nên khiến cho mấy học sinh bị khống chế lại ngu xuẩn xông lên phía trước thử xem, nếu thành công cũng không thiệt thòi.

Nếu thất bại.. dù thế nào đi nữa hắn có thể giấu kín, có thể giấu tài chờ cơ hội lần sau.

Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới Du Giản lại trực tiếp gọi thẳng tên của hắn!

- Tôi có ý tứ gì, chẳng lẽ anh không rõ ràng sao? Những người đó không phải bị anh sai khiến? Mặc kệ làm chuyện gì, đi đầu thì nên bị trừng phạt, hẳn đều là nặng nhất đi?

Du Giản hỏi lại.

Nụ cười trên mặt Tôn Chí cứng ngắc.

Lúc này trong đám người có học sinh đi ra biện giải cho hắn:

- Chuyện này hoàn toàn không có quan hệ với Tôn Chí ca! Nếu thật muốn có liên hệ, cũng là bọn hắn muốn cho Tôn Chí ca làm người lãnh đạo! Điều này lại có gì sai! Tôn Chí ca vốn là người rất tốt! Mọi người đều thật thích hắn!

Lại có thêm mấy học sinh khác giúp Tôn Chí nói chuyện.

Tuy rằng hắn hoàn toàn khống chế chỉ vài người, nhưng những người còn lại ít nhiều cũng bị dị năng của Tôn Chí ảnh hưởng, nhưng còn chưa hoàn toàn thể hiện ra, cũng không thể chủ quan điều khiển.

Nghe vậy vẻ mặt Tôn Chí cảm động, còn đặc biệt cảm tạ bọn họ.

Duy nhất chỉ có Vương Thắng biết nội tình, nhưng không lên tiếng.

Vương Thắng mặc dù đi theo Tôn Chí thời gian dài, nhưng con người hắn lại toàn cơ bắp ngu xuẩn, lợi dụng một chút còn được, cũng không dễ dàng bị mang trật, Tôn Chí thử qua vài lần thì buông tha.

Chỉ cần làm cho hắn không phản đối là được.

Nghe mọi người nói chuyện cho mình, Tôn Chí dần dần thảnh thơi.

Cho dù Du Giản biết cái gì, nhưng cũng không có chứng cớ. Nghe nói dị năng của Du Giản là nói chuyện với quỷ, nhưng những người khác nhìn không thấy quỷ, làm sao làm chứng?

Mấy nghiên cứu sinh còn đang kiểm tra xem Trương Phú Đức có bị thương hay không, Trương Phúc Đức cũng đang muốn lên tiếng.

Du Giản trước một bước vỗ tay, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Đại Hoàng thập phần tao nhã bay tới dừng trên lưng bàn tay hắn.

Mọi người chưa bao giờ nhìn thấy qua con bướm lớn như vậy, vẻ mặt đều khẩn trương.

- Đừng sợ, đây là dân cư ở ngục giam từ lâu tên đại Hoàng, sau này còn cần cùng nhau sinh sống, không cần khách khí như thế.

Du Giản giới thiệu.

Mọi người:

* * *

Cứu mạng! Người với người sao có thể chênh lệch lớn như vậy! Bọn hắn còn đang cân nhắc làm sao sống sót, người ta ngay cả động vật biến dị đều thu phục!

Du Giản gọi đại Hoàng:

- Biểu diễn nghệ thuật theo dõi cho mọi người xem đi!

Đại Hoàng:

* * *

Đại Hoàng:

-?

Nó nghĩ Du Giản gọi nó tới là vì khoe khoang vẻ xinh đẹp của nó, không ngờ là vì dùng năng lực đặc thù.

Nhưng mà lộn ngược hình ảnh nó hình như làm không được..

Đại Hoàng cứng đờ.

Ánh mắt Du Giản sắp đâm thủng cánh của nó! Nếu nó làm không được, chẳng những nhà ở bị tịch thu, ngay cả lão bà cũng chưa được cưới!

Đại Hoàng:

- QAQ!

Không có biện pháp, vì nhà cùng vợ, đại Hoàng cố gắng nghẹn ra một đống lân phấn, thổi thành một vòng tròn trên không trung.

Hình ảnh từ từ triển khai..

- Nhớ kỹ, chúng ta làm như vậy là vì làm cho mọi người..

- Anh yên tâm đi Tôn Chí ca..

* * *

Mưu đồ bí mật bị truyền ra, theo ban đầu cấu tứ tới thực hành, toàn bộ hành động đều bại lộ trước mắt mọi người!

Tôn Chí nói chuyện rất ít, nhưng bây giờ xem ra mỗi câu nói của hắn đều nổi lên tác dụng dẫn đường mấu chốt.

Vẻ mặt mọi người phức tạp.

Bọn họ tín nhiệm Tôn Chí như vậy, hoàn toàn không nghĩ tới hắn là kẻ hai mặt.

Đại Hoàng cho là mình đại công cáo thành, nhưng ánh mắt Du Giản nhìn nó biểu hiện ý tứ: Chỉ như vậy?

Đại Hoàng:

* * *

Ô ô ô, vì nhà cùng lão bà, liều mạng!

Nó lại vỗ cánh, hình ảnh cấp tốc chuyển qua hai ngày trước.

Bên trong Tôn Chí đang dùng lời nói dẫn đường cho từng học sinh, còn cố gắng tẩy não bọn họ! Ngay cả dị năng của hắn đều bại lộ thật rõ ràng, còn kém không lột luôn qυầи ɭóŧ!

Vậy mới tạm được.

Đại Hoàng rảnh rỗi, suốt ngày lang thang, Du Giản không tin nó chỉ biết một chút sự tình! Trong ngày thường khẳng định đều xem bát quái!

Vì thế chỉ cần chen chúc một chút thì đã nặn ra nước!

Đại Hoàng:

* * *

Cuộc đời con bướm của nó vì sao phải gian nan như thế.

Hình ảnh biến nhiều, các học sinh cũng rời xa Tôn Chí, toàn bộ không hiểu vì sao một người bình thường tốt như vậy sau lưng lại làm chuyện như thế!

Mấu chốt nhất chính là, dị năng của Tôn Chí! Đó chính là dị năng đáng sợ nhất, có thể thao tác được lòng người a!

- Tôn Chí ca.. chúng tôi đều tín nhiệm anh như vậy, làm sao anh có thể gạt chúng tôi!

- Phải đó! Vừa rồi chúng tôi còn chân tâm thật ý giúp anh nói chuyện, kết quả chính là một chuyện cười!

Có người nghi ngờ:

- Tôn Chí ca! Có phải anh cũng hạ dị năng với chúng tôi không! Cho nên chúng tôi mới luôn cảm thấy được anh tốt!

Quả cầu tuyết hoài nghi càng lăn càng lớn, nghĩ tới bên cạnh mình có người có loại dị năng như vậy, mọi người cũng không dám ở bên cạnh Tôn Chí.

Tôn Chí đã sớm không còn bao nhiêu khí lực đi biện giải, hắn nhìn con bướm biến dị thả "internet" truyền ra hình ảnh làm toàn thân hắn rét lạnh, một cỗ uất khí xông lên đại não.

Hắn đột nhiên ý thức được mình cùng Du Giản không ở cùng một cấp bậc.

Mỗi ngày hắn cẩn thận tiếp cận mỗi học sinh, nhớ kỹ sở thích của bọn họ, vỗ yên tâm tình của họ, chỉ có như vậy mới có thể đổi lấy chút hiệu lực của dị năng..

Mà Du Giản đây? Hắn việc gì cũng không cần làm, cho dù người đi ra ngoài vẫn có động vật biến dị vượt qua lẽ thường giúp hắn!

Từ mới bắt đầu hắn đã thua hoàn toàn.

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì!

Bên tai truyền tới tiếng bàn luận xôn xao, Tôn Chí không chịu nổi tra tấn dùng tay chỉ vào Du Giản hỏng mất kêu to:

- Đúng thì thế nào! Tôi cũng là vì tốt cho mọi người! Bằng không để mọi người đều làm nô ɭệ của hắn sao!

Nói xong hắn quay đầu hỏi những người khác:

- Chẳng lẽ không đúng sao? Tôi là lo lắng cho mọi người! Sao mọi người có thể xa cách tôi như vậy! Chẳng lẽ tôi đối với mọi người không tốt sao! Chu Bình! Buổi tối lúc cậu nhớ nhà, chẳng lẽ không phải là tôi an ủi cậu! Dương Văn! Khi cậu nói mình ăn không đủ no, chẳng lẽ không phải tôi đưa thực vật cho cậu!

___________

Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.

Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.

Link: https://truyenhdx.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/

---------------