Chương 42:

Lão giảng dạy bị sức sống của các học sinh cuốn hút, sắc mặt cũng không còn khó xem.

- Trương giảng dạy, tôi tìm ngài nói chút chuyện này.

- Tiểu ngục trưởng.

Trương Phú Đức cười cười:

- Có phát hiện được gì mới sao?

- Là như vậy, tôi tìm được thực vật quán, cũng đi vào xem, sau đó..

Nói xong Du Giản dừng lại.

Sau đó, làm gì đây?

Càng nghĩ, hắn đột nhiên phát hiện mình quên tìm tư liệu cùng trang bị nghiên cứu của thực vật quán!

Chỉ lo hoàn thành nhiệm vụ, đánh chết cây Bạch Hoa, sau đó hắn lại rời đi thực vật quán!

Là hắn thật xin lỗi Trương giảng dạy.

- Tiểu ngục trưởng?

Thấy Du Giản dừng lại hồi lâu, Trương Phú Đức hô.

Du Giản thẳng thắn:

- Là như vậy Trương giảng dạy, tôi đã quên.

Hệ thống:

-?

- Không phải nha Giản Giản, làm sao anh lại nói thẳng! Tốt xấu nên tìm lý do chứ! Tỷ như phương tiện không dễ di chuyển, không tìm được tư liệu linh tinh!

Lời này nói có chút đạo lý, nhưng cũng đã nói ra miệng, còn sửa được sao?

Trương Phú Đức cũng là lần đầu tiên nghe được lời nói thành thật như vậy, nhất thời dở khóc dở cười.

Nhưng Du Giản lại nói tiếp:

- Nhưng mà Trương giảng dạy, thực vật biến dị trong đó đều bị tôi rửa sạch sẽ, hiện tại tuyệt đối an toàn, chỉ nhìn xem ngài có nguyện ý theo tôi qua đó hay không. Bên trong điện nước đều có, cần làm nghiên cứu hoàn toàn không là vấn đề.

Vẻ mặt Trương Phú Đức lập tức nghiêm túc.

- Nếu như là như vậy, tiểu ngục trưởng, tôi đi với cậu.

Không hỏi nhiều, thứ nhất là hắn nhiệt tâm nghiên cứu nông nghiệp, thứ hai là muốn nhanh chóng tìm được thực vật biến dị có thể ăn, lấp đầy bụng mọi người, thứ ba là hắn tín nhiệm Du Giản.

- Sảng khoái! Tôi biết giảng dạy sẽ nguyện ý đáp ứng tôi!

Được cho phép, Du Giản khoái hoạt lắc lư thân mình, vui sướиɠ không cần nói cũng hiểu.

Chẳng qua mọi người bận rộn bữa tối nên không ai chú ý một màn này.

Trương Phú Đức từ ái nhìn Du Giản, hắn biết vị tiểu ngục trưởng này không hề đáng sợ, ngược lại thiếu niên này thuần túy là một người rất tốt.

- Vậy quyết định ngày mai đi đi!

Du Giản nói:

- Làm việc cần làm sớm, kéo dài sẽ không còn nhiệt tình, sáng sớm ngày mai tôi chờ ngài đánh xong Thái Cực, sau đó xuất phát!

Trương Phú Đức không ngừng gật đầu.

Vừa lúc Tần Phong đi tới nghe được câu sau cùng.

- Xuất phát cái gì?

Du Giản nhìn hắn:

- Đi thực vật quán, giảng dạy cần chuẩn bị nghiên cứu, anh đi không?

- Thực vật quán? Nơi đó không phải thuộc trung tâm thành phố sao? Rất nguy hiểm..

Tần Phong lo lắng.

Hắn muốn khuyên giảng dạy nghĩ lại, nhưng thấy vẻ kiên quyết của giảng dạy đành im lặng.

Du Giản bổ một đao:

- Số người có hạn, anh không đi tôi sẽ tặng cho những người khác.

Tần Phong nói:

- Tôi đi.

Du Giản bình tĩnh vươn hai ngón tay chúc mừng.

Du Giản xoay người đi tới chỗ kiến trúc màu đen bên cạnh cổng lớn ngục giam, xem xét trạm cung cấp điện.

Xác ngoài tòa kiến trúc này nguyên bản tồn tại trong ngục giam, hơn nữa còn đóng cửa, lại không người phát hiện, căn nhà vốn rỗng tuếch đã biến thành phương tiện có thể vận chuyển.

Du Giản đứng trong phòng nhìn hồi lâu chỉ biết nó hoạt động, nhưng nguyên lý là gì hoặc làm sao bảo trì giữ gìn thì không biết.

- Vì sao phải biết? Dù sao sẽ không hư, Giản Giản chỉ cần tìm vài bảo an không phải được rồi?

Hệ thống khó hiểu.

Du Giản:

- Nhưng mà tôi khó chịu.

Hệ thống cũng lười khuyên, rõ ràng nói:

- Được rồi, lần sau đi M thị, nhớ rõ tìm thư viện lấy mấy quyển sách chuyên nghiệp tự mình nghiên cứu là được.

Du Giản liền bỏ qua:

- Vậy thôi đi.

Hệ thống đoán được kết cục, nga một tiếng tiếp theo im lặng.

Đi ra trạm cung cấp điện, Du Giản lại nhận được nhiệm vụ.

- Nhiệm vụ sơ cấp thứ ba: Xây dựng chỗ ở cư dân (đơn giản)

- Miêu tả: Trong phòng ngủ tính cả sàn nhà không có chút giấy dán tường, làm sao tính là chỗ ở tốt, cẩn thận cư dân thân mật trách cứ nga..

- Phần thưởng: Máy móc đổi mới trang hoàng x1

Du Giản phát hiện muốn phần thưởng lớn còn phải chạy loạn, gây ra nhiệm vụ ẩn tàng cùng nhiệm vụ có thời hạn.

Mà loại nhiệm vụ bình thường cơ bản sẽ không cung cấp bao nhiêu ưu đãi.

Cho nên.. bây giờ là muốn cho hắn lắp sàn nhà cùng tìm giấy dán tường sao? Còn không phải tiếp tục đi vào M thị tìm đó thôi.

Dù sao ngày mai cần dẫn Trương Phú Đức đi ngục giam Mậu Lâm, rõ ràng cùng làm.

Không bao lâu mọi người lục tục trở về, còn có người cẩn thận xách nước, rửa sạch nguyên liệu nấu ăn.

Sắc trời dần muộn, nhưng đống lửa trên sân thể dục ngục giam lại bốc cao, đốt sáng một vùng trời.

Bên ngoài võng phòng hộ thật xa, có mấy tang thi lẻ tẻ đi tới, đâm vào lưới sắt rầm rầm rung động.

Các học sinh đã sớm không sợ hãi, giúp nhau đỡ lên bếp nướng, có nam sinh chạy vào nhà ăn khiêng bàn.

Đúng vậy, nhà ăn.

Nhà ăn giải khóa nhiều ngày, rốt cục có tác dụng. Nếu không bởi vì thịt nướng, cảm giác tồn tại của nó cho tới bây giờ còn không mạnh bằng WC.

Lúc này được ăn thịt chính là thịt ngon, trực tiếp trị được bệnh kén ăn nhiều năm.

Có người vừa ăn vừa khóc, còn nói mẹ ơi sau này con sẽ không kén ăn.

Hơn mười người vây quanh một chỗ, đem bữa tối xem thành hưởng thụ tiệc cung đình, trong mâm trước mặt Du Giản còn được đặt hai ba mươi xâu thịt nướng sẵn.

Ánh trăng lên cao, ngay lúc mọi người ăn thật vui vẻ thì từ trong rừng xuất hiện thật nhiều bóng đen, giống như châu chấu quá cảnh ô áp hướng ngục giam bay tới.

Là.. là động vật biến dị tập kích?

- Cái gì vậy!

Lý Cương Nghiên đứng lên che phía trước.

Những học sinh kinh hồn táng đảm, vừa muốn chạy trốn lại nhìn thấy Du Giản không nhúc nhích, đành đứng nguyên tại chỗ.

Một mảng lớn màu đen xông lên không trung che ánh trăng, học sinh nhát gan Phùng Huệ ôm đầu ngồi, còn kém không đào lỗ chui xuống.

Du Giản cau mày nhìn một hồi, sau đó giãn ra nói:

- Đừng khẩn trương, tiếp tục ăn đi, không phải địch tập kích.

Không phải địch tập kích, vậy là cái gì?

Ngô San ngồi xuống trước, hỏi Du Giản:

- Giản Giản, cậu xem ra là thứ gì sao?

- Đó là đại Hoàng thôi.

Du Giản nói.

Mọi người:

-?

Đại Hoàng không phải là một con bướm sao?

Du Giản:

- Nga, còn có lão bà của nó, cùng.. đàn con của nó.

Càng nói chính hắn đều lặng lẽ.

Hắn mới rời đi hơn hai ngày mà thôi! Đại Hoàng chẳng những thông đồng được lão bà, ngay cả nhi đồng đều có! Tiếp tục như vậy hắn còn nuôi sống được sao!

Không được! Nhất định phải kế hoạch hóa gia đình!

Đại Hoàng mang theo vợ con buông xuống ngục giam, dừng trên khung leo mèo rậm rạp, nhìn từ xa giống như gốc đại thụ rậm rạp lá cây.

Thông qua "chỉ nam thuần hóa động vật hoang dại" Du Giản đã thu phục đại Hoàng, vợ của nó có tinh thần liên đón với nó cũng tự động sắp xếp, nhi đồng sinh ra đều tự thu dụng biên chế.

Các học sinh kinh ngạc nhìn đàn bướm, quên ăn thịt nướng.

Du Giản gọi họ tiếp tục ăn, mình mang theo nụ cười đi tìm đại Hoàng.

- Đại Hoàng a, hai ngày không gặp, cậu làm sao lại biến thành ba ba có hơn chục nhi đồng rồi đây?

Du Giản hiền lành hỏi.

- Đại Hoàng:

* * *

Chột dạ.

Lúc này vợ của nó tiểu Lan tao nhã bay tới, dừng trên bả vai Du Giản, thông qua tinh thần liên đón cùng hắn thương lượng.

Đại Hoàng không đáng tin, nhưng tiểu Lan thì khác, tiểu Lan có quy hoạch thật minh xác với tương lai, chỉ một thoáng đã bàn xong với Du Giản.

Bộ tộc chúng nó sẽ chiếm một khối tiểu địa phương của ngục giam phồn diễn sinh sống, mà con của chúng nó có thể cùng người trong ngục giam định ra tinh thần liên đón, như vậy khi cư dân đi ra ngoài còn có thể bảo hộ cho bọn họ.

- Nhưng mà mỗi người chỉ có thể liên đón một đứa bé! Bằng không tinh thần lực yếu thật dễ dàng bị ô nhiễm!

Tiểu Lan nhấn mạnh.

Du Giản cũng không nghĩ tới còn có loại cách chơi này, dù sao gia đình bướm đã được thu nhận vào "chỉ nam thuần hóa", người trong ngục giam đều là cư dân, mọi người phối hợp với nhau là một lựa chọn phi thường không sai.

Huống hồ tiến hóa giả cùng dị năng giả rốt cục là số ít, người thường chỉ có thể dựa vào thân thể khỏe mạnh cùng vũ khí cường hóa chính mình, nếu có động vật biến dị đi theo, xác suất sinh tồn của bọn họ sẽ đề cao không ít.

Đừng nhìn đại Hoàng chỉ là một con bướm biến dị lớn một chút, theo tiến hóa biến dị, cũng sẽ thức tỉnh năng lực, càng khỏi nói vợ của nó, còn giải khóa được công năng điện thoại internet.

Lần này nói chuyện, tiểu Lan cùng Du Giản đều rất hài lòng, Du Giản còn đáp ứng nó ngày mai đi M thị giúp nó mang về một hang ổ - nó thích ổ chó.

Đại Hoàng thích hang ổ mèo:

- QAQ!

Sau khi nói xong Du Giản quay lại chỗ ăn cơm, đứng trước đống lửa phát biểu nói chuyện.

Heoheocon9552 và LieuDuong thích bài này.

13 Tháng một 2023Tặng xuThíchTrích dẫn

GiangNganĐã kích hoạt

Bài viết:Tìm chủ đề0

Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc

Tác giả: Đại Mễ Hồng

Editor: GiangNgan

Bấm để xem

Đóng lại