Chương 44

Du Giản còn thật hào sảng tài trợ cho họ một chiếc xe, làm cho bọn họ đi nhanh về nhanh.

Hai người tạm biệt Trương Phú Đức, Tần Phong lái xe rời đi.

Trong ngục giam những học sinh còn lại ăn xong điểm tâm, mới biết tin tức hai người rời đi tìm cha mẹ.

Nhắc tới cha mẹ, trong lòng nhóm học sinh rốt cục không giấu được nỗi sợ hãi.

Ai không tưởng niệm người nhà của mình đây?

Du Giản hỏi thăm mới biết được, ngoại trừ Tạ Vũ, Lý Cương Nghiên, Tôn Phong Niên ra, những người khác đều là người địa phương M thị, cảm giác chỉ cách người thân một khoảng cách ngắn ngủi nhưng lại không biết họ còn sống hay đã chết, quả thật làm người ngạt thở.

- Tôi biết mọi người đều thật lo lắng, nhưng việc tìm kiếm sẽ phí thời gian rất dài, mọi người trước tiên đem địa chỉ nhà hoặc là công ty của cha mẹ viết vào một trang giấy, hôm nay tôi vào M thị giúp mọi người tìm hiểu một chút.

Các học sinh chợt khẩn trương.

Du Giản vẻ mặt thoải mái nói:

- Đừng sợ hãi như vậy, đừng quên hiện tại mọi người đều có đồng bạn của mình, làm cho tiểu con bướm hỗ trợ tìm kiếm hơn nữa truyền tin, cũng là biện pháp tốt lắm.

Đúng vậy, vì sao bọn họ không nghĩ tới đâu!

Trong lúc nhất thời nhóm học sinh kích động lên, thân thể run rẩy hận không thể lập tức viết thư truyền tin cho cha mẹ.

Du Giản lại nói:

- Lời này nói ra có chút thái quá, nhưng tôi hi vọng mọi người đừng đem tiểu con bướm xem thành nô ɭệ tùy ý sai sử, mà nên đem chúng nó xem là người thân cùng bạn chí cốt của mình.

Lời này nói ra cũng không cần thiết, nếu có người dám khắt khe chúng nó, chúng nó liền trực tiếp giải trừ liên đón bỏ chạy.

- Mặt khác, Tạ Vũ tỷ, Tôn ca, Lý ca, mọi người có thể trước tiên viết địa chỉ quê nhà của mình, dựa theo khoảng cách sắp xếp làm cho tiểu con bướm đồng thời ra ngoài tìm kiếm – bằng không đơn độc tìm thật dễ dàng bị động thực vật biến dị dọc đường ngăn chặn.

Du Giản phân tích thật có đạo lý, các học sinh cảm kích cùng nhau thương lượng, sau đó nói:

- Ngục trưởng, trong M thị để tự chúng tôi làm đi, anh mang theo giảng dạy đi thực vật quán, đi vào trong đó không phải có thể nghiên cứu cây nông nghiệp sao?

- Nếu có thể nghiên cứu làm sao gieo trồng trên đất biến dị, chính là ánh rạng đông cuối thời a!

Bên nặng bên nhẹ bọn họ vẫn phân chia được rõ ràng.

M thị gần như vậy, bọn họ cũng có thể lựa chọn đường nhỏ đi vào, đi theo tiểu con bướm đại khái sẽ không vấn đề gì.

Cư dân hiểu biết như vậy, Du Giản thật vui mừng, còn đưa bản đồ cho bọn họ.

Có con bướm chỉ đường, bọn họ vẫn còn vọt vào trong đống xác chết thì thật không thể nào nói nổi.

Mọi sự chuẩn bị xong, Du Giản mang Trương Phú Đức lên xe.

Bởi vì Tần Phong rời khỏi nên hắn gọi hai nghiên cứu sinh – Lý Cương Nghiên cùng Tôn Phong Niên cùng đi.

Bốn người lên xe, Du Giản nói:

- Buộc chặt dây an toàn, chúng ta chuẩn bị xuất phát!

Lúc này ba người trên xe còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của hành trình này.

Chờ Du Giản mở khóa, giẫm nát ga, xe lao ra như bay thì hai nghiên cứu sinh sau xe nhất thời phát ra tiếng kêu thảm thiết.

- A!

Thanh âm đâm phá màng tai, Du Giản một cước phanh xe, xe dừng phắt lại, Trương Phú Đức ngồi bên tay lái phụ cùng Lý Cương Nghiên, Tôn Phong Niên đều bị ném về phía trước.

- Có vấn đề gì sao?

Du Giản kỳ quái hỏi.

Tôn Phong Niên không kịp giải thích mà trực tiếp lao xuống xe, chống tay vào đại thụ nôn mửa ào ào.

Thật vất vả dịu xuống, hắn bi thương nói:

- Tôi thật xin lỗi bác nông dân, thật xin lỗi công nhân vất vả cần cù làm việc, thật xin lỗi công nhân trong siêu thị, tôi lại đem bữa cơm buổi sáng nôn ra.. ô ô ô..

Diễn cảm Lý Cương Nghiên một lời khó nói hết, hắn tựa hồ muốn nói gì nhưng trong bụng một trận quay cuồng, làm cho hắn lập tức phải hạ cửa kính xe ói lên ói xuống.

Thanh âm Du Giản không nhanh không chậm truyền tới:

- Các anh không có sao chứ? Tôi lái xe nhanh như vậy sao?

Lý Cương Nghiên cùng Tôn Phong Niên:

* * *

Không phải bọn hắn không muốn nói, mà là căn bản nói không nổi.

Trương Phú Đức đỡ hơn một chút, thở sâu vài lần mới miễn cưỡng hồi phục lại.

- Tiểu ngục trưởng.. quả nhiên là tuổi trẻ có sức sống a.

- Đúng rồi đó giảng dạy, kỹ thuật lái xe của tôi tốt lắm, ông yên tâm, cam đoan chỉ dùng mười lăm phút sẽ đưa ông tới thực vật quán!

Du Giản nói.

Mười lăm phút! Đây không phải cần mạng của bọn họ!

- Ngục trưởng, tôi có thể hỏi một vấn đề không?

Tôn Phong Niên ôm bụng quay về chỗ ngồi.

- Hỏi đi, làm sao vậy?

- Là vậy.. lúc này có hỏi hình như cũng không quá thích hợp, nhưng mà.. ngài có thi qua bằng lái xe không?

Tôn Phong Niên gian nan hỏi.

Du Giản trợn to hai mắt, kinh ngạc nói:

- Làm sao anh lại nghĩ như vậy!

Vậy là có thi qua?

Tôn Phong Niên thở ra.

Du Giản:

- Vòng một của tôi là đầy điểm đâu!

Tôn Phong Niên:

* * *

Tôn Phong Niên:

-?

- Cho nên ngài mới thi qua vòng một sao!

Mặt hắn xanh xao.

Du Giản:

- Tôi cũng muốn thi qua vòng bốn thôi, nhưng phải qua vòng hai vòng ba mới được.

Ba người khác:

* * *

Nói chẳng phải vô nghĩa sao! Cho nên ngục trưởng ngay cả vòng hai còn chưa thi qua!

- Hai anh đừng lo lắng, thao tác thực hành thứ này ai cũng biết, mọi người xem vừa rồi tôi lái không tốt sao?

Du Giản nói xong ngồi thẳng người cầm tay lái:

- Đều buộc dây an toàn, chúng ta xuất phát!

Lý Cương Nghiên chịu phận bất hạnh nhắm mắt lại, hắn nghe được Tôn Phong Niên bi thương:

- Tôi cảm thấy được ngục trưởng là muốn chúng ta chết.

Du Giản lại giẫm ga, xe lướt nhanh trong rừng rậm, thanh âm bay ra sau:

- Chết? Ngồi xe thôi làm sao lại chết? Kỹ thuật lái xe của tôi tốt lắm!

Không ai trả lời, tốc độ xe lên tới 160, còn đang tăng thêm.

Đây cũng không phải phạm vi người thường có thể nhận.

Thật vất vả lao ra rừng rậm, bọn hắn liền phát hiện xe bay lên trời, hướng đại lộ khoảng cách 30-40cm lao xuống.

May mắn đây là xe việt dã, bằng không bọn hắn trực tiếp mời người tới dự lễ tang được không!

Đi tới đại lộ, Du Giản giảm bớt tốc độ, hỏi:

- Lý ca, vừa rồi tôi nhìn thấy anh chỉ bản đồ kêu tiểu con bướm đi tìm cha mẹ anh, chỗ kia tựa hồ là thành phố núi đi, nghe nói loại thành thị này lái xe đều là tốc hành, anh xem tôi lái xe có giống hay không?

Lý Cương Nghiên lộ bộ dạng muốn nôn mửa, cầm cửa xe đầu óc choáng váng, thật vất vả bật ra một chữ:

- Giống..

Du Giản nói:

- Đúng phải không, tôi cũng thấy như vậy.

Lý Cương Nghiên thiếu chút nữa chết bất đắc kỳ tử.

Giống gì mà giống, con mẹ nó trực tiếp lao xuống địa phủ!

Tại sao lại như vậy, một tiểu ngục trưởng đang tốt đẹp, vừa lên xe liền thay đổi bộ dáng!

Đời này hắn cũng không muốn tiếp tục ngồi xe của ngục trưởng.

Hệ thống nhịn không được nhắc nhở:

- Giản Giản, hay là anh lấy được bằng lái rồi hãy lái xe đi, hiện tại anh chỉ là vị thành niên, làm cho người ta giác quan không tốt, nếu có người nhìn thấy bắt chước..

Nói là nói như vậy, nhưng bây giờ đều đã tận thế, đi đâu thi bằng lái xe? Huống hồ cũng không phải hắn không muốn thi, mà là chưa kịp thi xong, đã bị đưa tới thế giới này.

Nghe được Du Giản trả lời, hệ thống bỗng nhiên cảm thán, xem như là không phát hiện.

Cứ như vậy Du Giản lái xe vọt vào trong thành thị, cuối cùng bởi vì đường sá trong nội thành bế tắc, bất đắc dĩ dừng xe đổi qua xe đạp.

Du Giản xuất ra hai chiếc, hỏi:

- Ai cùng tôi một chiếc?

Lý Cương Nghiên lập tức đỡ Trương giảng dạy lui ra sau một bước, đem cơ hội này tặng cho Tôn Phong Niên.

Tôn Phong Niên còn đang chống tường buồn nôn:

* * *

- Ngục trưởng a, tôi cũng ngượng ngùng cùng ngài ngồi chung một chiếc xe, hay là ngài cho tôi thêm một chiếc, tự tôi chạy?

Tôn Phong Niên cười miễn cưỡng.

Du Giản tự hỏi một chút nhanh chóng đồng ý, trực tiếp đem xe đạp giao cho hắn.

- Được rồi, chỉ cần đuổi kịp tôi là được.

* * *

Phía đông, Uông Tần cùng Tần Phong đã chạy ra một khoảng cách, lúc này Tần Phong bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, chậm lại tốc độ nói:

- Cũng không biết hiện tại giảng dạy đã tới thực vật quán hay chưa.

Uông Tần đáp:

- Không nhanh như vậy đi? M thị cách ngục giam còn một khoảng cách, lại không thể bay qua..

Nói nói, hắn chợt cảm thấy không đúng.

- Tần Phong ca, cùng đi với giảng dạy còn có ai?

Hắn hỏi.

- Ai? Ngục trưởng a, còn giống như có thêm hai người, hẳn là trong nhóm nghiên cứu sinh. Nhưng anh xem ý tứ của ngục trưởng, hắn tính toán lái xe.

Tần Phong lái xe nên nói chuyện có chút tùy ý.

Ngục trưởng?

Cảm giác xấu ứng nghiệm.

Uông Tần thật cẩn thận:

- Tần Phong ca, anh hẳn là còn nhớ rõ ngục trưởng lái xe như thế nào đi?

Du Giản lái xe đạp còn có thể giống như lái tên lửa, càng khỏi nói là lái việt dã.

___________

Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.

Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.

Link: https://truyenhdx.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/

---------------