Chương 6:

Đang muốn dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, bảo hộ điểm mấu chốt của chính mình, Uông Tần lại nhìn thoáng qua chỗ Du Giản vừa cuốc xong.

Vô cùng thê thảm, hiện trường nổ mạnh.

Hít sâu một hơi, Uông Tần cái gì cũng không nói, vung cuốc tiếp tục khai hoang.

Một trăm thước vuông, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, Uông Tần không tính tay mới, nhưng cũng không thể xưng là già đời, tri thức phương diện nông nghiệp cũng là gà mờ, dùng hơn một giờ khai khẩn mới xong.

Toàn bộ hành trình đều là Du Giản hô hào trợ uy cho hắn, khiến cho Uông Tần cũng ngượng ngùng dừng lại nghỉ ngơi.

Cuối cùng chấm dứt làm việc, hắn đi theo Du Giản ngồi xuống nhìn thành quả lao động của mình, trong lòng không khỏi cảm thấy thỏa mãn.

Không qua bao lâu là có thể ăn vào rau dưa hoa quả mới mẻ, điều này ở tận thế trân quý tới bao nhiêu a, nếu..

Uông Tần liếc trộm nhìn Du Giản, khẽ nhếch môi, lại không mở miệng nói ra.

Phần thưởng cho nhiệm vụ thứ ba đã phát sóng vào trong ba lô của Du Giản, hắn cũng không vội vã gieo trồng.

Dựa theo khả năng của chính mình, Du Giản không dám cam đoan mình có thể thuận lợi cấy mạ, cho nên việc này vẫn phải giao cho Uông Tần.

Hôm nay Uông Tần đã mệt chết đi, Du Giản cũng không phải ông chủ lòng dạ hiểm độc áp bức công nhân, hãy để cho hắn nghỉ ngơi tốt ngày mai làm tiếp là được.

Uông Tần hoàn toàn không biết Du Giản đang định trồng lúa nước ở mảnh đất này, còn đang vì lời mình muốn nói mà đấu tranh tâm lý kịch liệt.

Du Giản duỗi lưng một cái, tùy tiện nằm xuống mặt cỏ phơi nắng, híp mắt thật thích ý.

Lúc này sắc mặt Uông Tần có chút cổ quái.

Hắn hết nhìn đông tới nhìn tây, sắc mặt chột dạ, thay đổi tư thế ngồi liên tục không an phận.

- Ngục trưởng..

Uông Tần nói:

- Cửa lớn ngục giam anh có thể mở ra được không?

- Được thôi, cậu muốn làm gì?

- Tôi.. tôi nghĩ đi xách nước. Trong núi này có một con suối, nước thật sạch sẽ, vừa rồi cuốc đất nên có chút khát.

Môi Uông Tần quả thật khô nứt, mơ hồ nhìn ra tơ máu.

Hắn khẩn trương nhìn chằm chằm Du Giản, thân thể hơi phát run.

Du Giản khoát tay, cổng lớn liền tự động chuyển qua hai bên.

- Đi thôi đi thôi, sớm trở về a.

Chờ Uông Tần chạy chậm rời đi ngục giam, Du Giản mới đứng dậy hoạt động chân tay.

Hệ thống có chút lo lắng, nhưng cũng không phải lo lắng Uông Tần sẽ phản bội.

- Giản Giản, vừa rồi sao anh không hỏi xem cho rõ ràng, Uông Tần hình như đang nói láo.

- Tôi biết, hắn vừa nhìn cũng không phải người biết nói dối.

Du Giản thuận miệng nói.

- Vậy tại sao..

- Nếu hắn không muốn nói, tôi sẽ không hỏi, chờ hắn muốn nói, chính hắn sẽ tự nói với tôi.

Hệ thống yên lặng lắng nghe.

- Nếu hắn muốn nói, tôi hãy hỏi cũng không muộn.

Khuôn mặt Du Giản hướng ánh mặt trời, đôi mắt ngăm đen giờ phút này hiện lên màu hổ phách, giống như là mỹ ngọc trong đá.

- Giản Giản, tôi cảm thấy Uông Tần có thể là đi nhà cầu.

Hệ thống rì rì, nó bắt đầu thói quen kiểu nói chuyện của Du Giản:

- Nhưng bên ngoài vẫn rất nguy hiểm, hay là chúng ta đi nhìn xem một chút?

Du Giản tự nhiên cũng biết, cho dù hệ thống không đề nghị hắn cũng sẽ đi theo phía sau bảo đảm an toàn cho Uông Tần.

Dù sao đây là cư dân đầu tiên trên con đường phục hưng văn minh vĩ đại của hắn!

Ngay một khắc Du Giản vừa bước chân đi ra, trong rừng rậm sâu thẳm bay ra một đoàn chim khổng lồ màu đen, lá cây tung bay.

Đã xảy ra chuyện.

Người có ba gấp, nghẹn nhiều đối với thân thể không tốt.

Ở trong ngục giam không thể đi nhà cầu, dù sao vị ngục trưởng này tựa hồ yêu thích sạch sẽ, nhưng chủ động cùng hắn mở miệng xin đi ra ngoài đi nhà cầu, giống như cũng không tốt lắm..

Uông Tần tìm lý do rời đi ngục giam.

Sợ hãi là sợ hãi, dù sao sau khi hắn đi theo đám lưu manh lao ra thành thị, liền luôn sống trong ngục giam, chưa từng đi ra ngoài.

Nếu thật tính ra, ngay cả tang thi hắn cũng chưa từng chân chính gϊếŧ qua.

Nghĩ sớm giải quyết sớm trở về, Uông Tần cũng không chạy xa, tìm một nơi bí mật trong rừng cây trước cửa lớn, tuy rằng trong núi tang thi ít hơn, nhưng vẫn phải bảo trì cảnh giác.

Làm xong chính sự, Uông Tần dựa vào thân cây nghỉ ngơi, vừa chuẩn bị đi con suối cách đó không xa múc nước, thuận đường cũng mang cho Du Giản một ít.

Nhưng nói đi thì nói lại, Cự Di sơn phía sau M thị không hổ được vinh dự là mê thất thánh địa, cây cối nơi này lại lớn lại cao, trước tận thế còn có danh là thiên nhiên mê cung.

Đang miên man suy nghĩ, Uông Tần đột nhiên nhận thấy được gốc đại thụ lớn cỡ năm người ôm không hết mà hắn đang dựa vào đang chậm rãi mấp máy.

Uông Tần:

-!

Nương theo tiếng chim hót bén nhọn, vô số chim to màu đen như chim điêu vỗ cánh bay lên, trong rừng rậm truyền tới tiếng gầm nhẹ như tiếng sấm.

Hệ thống ở trong đầu Du Giản khẩn trương xoay quanh, Du Giản dùng tốc độ như bay phóng nhanh vào trong rừng rậm.

Rất nhanh hắn tìm được Uông Tần.

Ở trong rừng, gốc cây quái dị kia càng rõ ràng, nửa thân dưới của nó tối đen, không giống như thân cây đại thụ tầm thường, mà thân cây do vô số thân cành nhỏ kết hợp, giống như một mảnh mạch máu dài hẹp.

Hướng lên trên là tảng lớn lá cây tối đen.

Chợt nhìn giống như không có vấn đề gì, nhưng Du Giản lập tức bắt giữ tới trung ương tán cây rậm rạp cất giấu đầu một con chim ngăm đen cực lớn.

Móng vuốt của nó giấu trong cây, có thể tự do co rút lại như dây, hơn nữa thân mình bên dưới cũng có thể làm vũ khí công kích, người bình thường căn bản không thể tới gần.

Theo thân thể cử động, bên dưới từng chồng xương trắng bại lộ trong không khí, quần áo hài cốt chứng minh thân phận của bọn họ, là đám lưu manh hôm qua chạy ra ngục giam.

Cũng không biết có người may mắn đào thoát hay không.

Mà Uông Tần bị móng vuốt quái vật bắt lấy, đang dùng sức giãy dụa.

- Đây là đồ chơi gì vậy?

Cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy qua giống loài dị dạng như vậy, Du Giản ngơ ngác.

Rễ của điểu cây phá tan bùn đất, đâm hướng thân thể Du Giản, hắn vội vàng lăn một vòng né tránh lại cách bản thể gần hơn một bước.

Hệ thống còn chưa lên tiếng, thanh âm thông báo nhiệm vụ đột ngột vang lên.

- Chúc mừng ngục trưởng gây ra nhiệm vụ ẩn tàng, đang tuyên bố, mời chờ một chút.

- Nhiệm vụ sơ cấp ẩn tàng: Đánh bại Quan Thụ Nha!

- Miêu tả: Chim chóc cùng đại thụ lẫn nhau gắn bó, vĩnh không xa rời nhau, đồng sinh cộng tử. Mời đánh bại Quan Thụ Nha, giải cứu cư dân thân mật.

- Phần thưởng: Thủ vệ nơi ẩn núp – Quan Thụ Nha (yếu hóa)

- Không phải, thống tử, phần thưởng của cậu không khỏi quá keo kiệt đi, vì sao còn thêm chữ yếu hóa!

Du Giản nhảy qua rễ cây tập kích, tràn đầy không tưởng tượng nổi.

- Việc này không liên quan tới tôi a Giản Giản, phần thưởng chỉ là nhiệm vụ cơ giới bản thân tuyên bố, tôi chỉ phụ trách dẫn đường!

Hệ thống dần dần cất cánh mình:

- Anh nghĩ xem, lúc anh chơi trò chơi có đại Boss cũng không thật sự lợi hại, dù là người đạt được lúc sau cũng sẽ bị yếu hóa đó thôi!

- Người ta là muốn làm bịp bợm, mà chúng ta là ngành sản xuất hệ thống đứng đắn, sao có thể làm bịp bợm như vậy! Như vậy còn có người chịu làm nhiệm vụ sao!

Hệ thống chần chờ:

- Vậy..

Du Giản đã nhảy lên cây, chuẩn bị leo lên, nghe được thống tử mở miệng, ánh mắt hắn sáng lên:

- Vậy?

- Vậy hay là anh cự tuyệt nhiệm vụ? Loại nhiệm vụ không phải đầu mối chính này là có thể cự tuyệt.

Hệ thống ngại ngùng.

Du Giản:

* * *

Nói giỡn sao, mắng cứ mắng, thưởng cho không thể không cần.

Bản thể Quan Thụ Nha thập phần linh hoạt, thân cây bóng loáng như lông vũ loài chim, rất khó hướng di động lên trên, hơn nữa nó không chút an phận, một mực gây rối Du Giản lại gia tăng khó khăn khi hắn muốn giải cứu Uông Tần.

Nhiệm vụ là tiếp nhận, nhưng hiện tại hắn một nghèo hai trắng, ngay cả dị năng ngoại cúp cũng không có, làm sao đánh bại gốc cây này!

- Giản Giản, anh đừng quên thân thể của anh là đặc chế! Tốc độ cùng lực lượng đều khác hẳn so với thường nhân, so với tiến hóa giả nhất nhị giai còn mạnh hơn!

Hệ thống nhắc nhở.

Đạo lý Du Giản biết, nhưng bây giờ trong truyện tranh châm biếm có diễn viên nào là dựa vào vật lộn đâu, không phải là dùng ma pháp càng khốc huyễn giải quyết sao?

Lại cảm khái, hắn mượn dùng rễ cây không ngừng toát ra mà lên.

Uông Tần bị Quan Thụ Nha chộp vào trong móng vuốt, bởi vì lực đạo quá mạnh nên ngạt thở, sắc mặt phát tím, nhắm chặt hai mắt.

Trong công kích mãnh liệt của Quan Thụ Nha, Du Giản nhiều lần hướng hắn hô to, hắn mới liều mạng một hơi cuối cùng cố sức mở mắt.

- Ngục.. trưởng, anh chạy mau đi.. đừng động tôi..

Không cần vì hắn mà liều mạng, ít nhất Uông Tần cảm giác mình không đáng được một người mới quen biết liều mạng cứu giúp.

Hắn nói xong, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, nhưng thân ảnh Du Giản lại ngày càng gần.

- Cậu nói không cứu sẽ không cứu sao?

- Tôi nói mới tính.

Sau đó một bàn tay bắt lấy rễ cây dùng sức giật mạnh!

Cây cùng điểu kết hợp phát ra tiếng kêu thảm thiết, vì không để cho móng vuốt của mình bị gãy, nó theo bản năng buông con mồi trong tay.

Uông Tần té rớt xuống đất, sống sót sau tai nạn làm cho hắn há to miệng thở dốc không ngừng.

Nương theo sau tiếng kêu của Quan Thụ Nha, Du Giản cũng bị mấy rễ cây trói chặt, bao như bánh chưng không thể nhúc nhích.