Chương 97:

Bên Uông Tần, bốn người lái xe muốn hộc máu, bọn hắn lái một chiếc xe tải nhỏ, mặt sau chở đại Hoa.

Trên xe chỉ có một mình Long Long nghỉ ngơi, đại Hoa cũng khuyên giải canh gác bốn phía, thời khắc chuẩn bị chiến đấu.

Ngồi trên xe Du Giản rốt cục Tạ Vũ gánh không được.

Nàng thật sự không thể tưởng tượng vì sao ngục trưởng đã lái xe suốt một đêm mà tinh thần còn tràn đầy như thế.

Đây là người sao!

- Ngục trưởng, hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút đi?

Nàng nhìn thấy tài xế trên những xe khác cũng không kiên trì nổi, liền nhắc nhở.

Thân thể người là nhịn không được, nhưng ngục trưởng là thần, cho nên không sao.

Nhưng bọn họ có việc, bọn họ là người!

- Bây giờ còn sớm đi, chúng ta mới lái xe hơn bảy giờ a? Cô không cần lo lắng hết xăng, xăng còn đủ.

Tạ Vũ:

- Không phải ngục trưởng, tất cả mọi người mệt nhọc.

Buồn ngủ, nhưng không dám nói.

Du Giản: !

Hắn đã quên! Nhân loại là cần ngủ!

Du Giản lập tức dừng xe, nhìn thấy mấy xe sau hoảng hốt, thiếu chút nữa gây ra tai nạn xe cộ liên hoàn.

Đại lão tại sao dừng lại?

Bọn họ nhìn thấy Du Giản xuống xe, sau đó đóng cửa lấy ra một loa phóng thanh.

- Các vị phụ lão hương thân, lái xe cả đêm khổ cực, bây giờ chúng ta nghỉ ngơi tại chỗ ba giờ, sau đó lại xuất phát.

Ba giờ?

Bỏ đi, ba giờ không tệ, ngủ một giấc cũng đỡ, ít nhất sẽ không đột quỵ.

Du Giản còn lấy ra một thùng bánh bao, Tạ Vũ chủ động cầm lấy đi phân phát cho người sống sót.

Đến lượt đám dân trấn đi theo sau đuôi thì lúc bọn hắn nhận thì không nói gì, nhưng chờ khi Tạ Vũ rời đi thì lại ở sau lưng nói xấu.

- Nhìn thấy lợi hại như vậy, cấp đồ vật chỉ một chút như thế.

- Đúng rồi, chút đồ vật ấy cấp con chó ăn cũng không thèm.

- Chậc chậc, người Tần gia cũng không ra gì, cứ như vậy đi rồi, cũng không giúp chúng ta nói chuyện.

- Đúng đó, còn mang theo cục nợ, tôi xem hẳn là nhìn trúng đại Hoa của hắn!

Thanh âm tuy nhỏ nhưng không tránh thoát lỗ tai của Tạ Vũ.

Diễn cảm nàng biến lạnh.

Ngục trưởng có lòng tốt cung cấp thực vật cho mỗi người, những người này nhận rồi lại ở sau lưng nói xấu hắn?

- Không muốn ăn thì trả trở về.

Tạ Vũ cứng rắn, tầm mắt lạnh lùng đảo qua bọn hắn:

- Đạo lý ăn đồ vật của người đừng gây khó dễ người ta cũng không hiểu sao? Cầm thực vật mà ngục trưởng vào sinh ra tử có được, ngay cả câu cảm ơn cũng không nói, còn ở sau lưng nói xấu hắn? Lúc trước chi bằng không cứu các người, để các người bị con nhện ăn cho xong.

Lời này vừa ra, làm cho mấy đội ngũ người sống sót khác nhìn qua.

Đám dân trấn bị nhìn thấy xấu hổ, đều câm miệng không nói.

Cũng có người không phục mấp máy môi muốn nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt đáng sợ của Tạ Vũ cũng không dám thở mạnh.

Xác nhận mỗi người đều có đồ ăn, Tạ Vũ mang phần thừa trở về, nhìn thấy mọi người cúi đầu ăn không nói lời nào cũng phi thường hài lòng.

Uông Tần nhìn thấy Tạ Vũ trở về, ngạc nhiên:

- Tạ Vũ tỷ, sao tôi có cảm giác cô có gì khác lúc trước?

Tần Phong:

- Đúng rồi, tôi cũng có loại cảm giác này, còn tưởng là ảo giác đâu.

Lúc này sắc mặt Tạ Vũ mới tốt hơn một chút.

- Hơn mười ngày nay tôi một mực gϊếŧ tang thi, dị năng tiến giai thật nhanh, có lẽ do việc này đi.

Uông Tần nghe xong xấu hổ, mình là dị năng nhị giai, nhưng là thăng từ hơn hai mươi ngày trước, hơn nữa còn là được ngục trưởng trợ giúp.

Nhiều ngày như vậy hắn đã rớt lại phía sau những người khác một mảng lớn, chờ sau khi trở về phải đem thời gian lãng phí bổ sung mới được!

Tần Phong cũng có ý nghĩ này.

Du Giản ngồi trên xe không đi xuống, hắn hạ ghế nằm duỗi người, chờ thời gian trôi qua.

Vừa tới 3h hắn lập tức đứng dậy, dùng loa hô to:

- Đi rồi đi rồi! Hành động! Đến M thị ngủ tiếp!

Mặc dù mọi người buồn ngủ nhưng vì không để cho đại lão lưu ấn tượng xấu, tất cả đều đứng lên, vừa ngáp vừa lái xe.

Một giờ, hai giờ, ba giờ..

Du Giản lái rất nhanh, chạng vạng tối đi tới lối vào mặt đông M thị.

Trên cây to hai bên đường giăng băng rôn thật lớn.

Uông Tần nhịn không được nhẩm ra:

- Hoan nghênh người sống sót đi vào tân M thị hòa bình thân thiện sau tận thế!

Thứ này.. ai viết nha?

Lúc này thanh âm Du Giản chợt thổi qua:

- Tôi lâm thời kêu Tôn ca viết, thế nào, có phải rất có hương vị tận thế hay không!

Hương vị.. tận thế..

Băng rôn màu đỏ chữ trắng, còn vải lên thật nhiều chất lỏng không biết là thuốc màu hay là máu, chữ viết nghiêng nghiêng ngả ngả, chắp vá lung tung..

Ha ha, thật đúng là vô cùng có hương vị tận thế! Ngục trưởng, không hổ là ngài! Luôn nghĩ ra trò chơi khiến người tối sầm đôi mắt!

Lúc này tốc độ của Du Giản chợt nhanh hơn, lập tức vọt tới lối vào thành thị, trôi một vòng phanh lại.

Tới!

Đến nơi này cũng ý nghĩa bọn hắn cùng Du Giản mỗi người đi một ngả.

- Tới M thị, mọi người có thể đến bên trong nhìn xem, phàm là hiện tại có thể nghĩ tới gì đó mọi người đều có thể chứng kiến bên trong, sau này chúng ta có lẽ không thường gặp mặt, nhưng chúc các vị trải qua thời gian khoái hoạt trong M thị.

Du Giản thay đổi chiếc xe càng lớn hơn nữa, cho bốn người Tần gia cùng Long Long đều đi lên, lại huýt sáo với đại Hoa, một xe một con chó vọt vào thành thị thoáng chốc biến mất trong ngõ hẻm.

Tốc độ này, mọi người lặng lẽ.

Nguyên lai, vị đại lão này lúc trước lái xe đi đường đã hạ thủ lưu tình giảm chậm tốc độ!

Phía sau đám dân trấn còn muốn đuổi theo, nhưng bọn hắn cơ hồ chưa từng đi tới M thị, không quen thuộc địa hình, làm sao biết Du Giản lái xe đi tới nơi nào.

Vì thế cả đám lại hỏi tên luôn bày mưu tính kế.

- Làm sao a? Mọi người đi rồi.

- Còn có thể làm sao! Chờ thôi! Tôi cũng không tin bọn hắn cả đời không xuất hiện! Chỉ cần chúng ta chờ, sẽ biết bọn hắn ở nơi nào! Đến lúc đó..

Tên kia ánh mắt âm u, cười lạnh nói:

- Mọi người đều biết những người này chính là đầu sỏ tư tàng bảo bối!

Những người sống sót khác đều lựa chọn bảo trì quan hệ xa lạ với đám dân trấn, không muốn cùng bọn hắn nhấc lên quan hệ.

Vừa đi vào thành thị, bọn hắn liền chứng kiến mấy tang thi du đãng đi tới, một người đang muốn giải quyết, chỉ thấy bên cạnh bắn ra một mũi tên xuyên thẳng đầu tang thi!

Lúc sau lại thêm vài mũi tên, đem toàn bộ tang thi đều bắn chết.

- Thật không sai! Một.. hai ba bốn năm! Lại là năm điểm cống hiến! Các huynh đệ! Hôm nay chúng ta có thể gom đủ điểm cống hiến đi đổi rau dưa!

Người nọ nói xong, từ trong góc chạy tới ngồi chồm hổm nhổ mũi tên trên đầu tang thi. Theo sau một con bướm biến dị cũng bay tới, con số trên đỉnh đầu nó cũng nhảy lên, từ 53 thành 58.

- Chúng ta tiếp tục đi phía trước nhìn xem đi!

Hắn nói xong xoay người, lại vừa lúc đối diện đám người sống sót mới đến.

Thanh niên sửng sốt.

Đồng bạn của hắn chạy tới miệng còn hô:

- Sao không đi? Anh còn ngẩn người làm gì? Gặp được tang thi biến dị sao?

Chạy tới vừa nhìn, bước chân cũng chậm lại.

- Các vị..

Hai bên đồng thời mở miệng.

Sau có cùng sửng sốt.

Thanh niên nói trước:

- Tôi vẫn là lần đầu tiên chứng kiến M thị có người sống sót từ bên ngoài tới, các vị muốn nhập trú M thị sao? Tôi có thể mang các vị đi dạo, nếu muốn lưu lại đến lúc đó cho tôi hai ba điểm cống hiến làm phí hướng dẫn du lịch là được.

Điểm cống hiến?

Điểm cống hiến là gì?

Nhóm người sống sót nghi hoặc nhìn nhau, Bùi Đồi lớn tuổi, liền thay thế bọn họ hỏi:

- Chào anh, xin hỏi điểm cống hiến là..

- Nga, điểm cống hiến sao, các vị đừng nóng vội, trước theo chúng tôi vào đi, tôi từ từ giảng cho mọi người, chỗ này còn chưa được thanh lý sạch sẽ.

Cho dù không nhất định có thu nhập, nhưng thanh niên cùng đồng bạn của hắn vẫn rất thích ý giới thiệu, giơ tay nhấc chân đều biểu lộ lòng nhiệt tâm đối với thành phố này.

Giống như là người bản địa yêu thích giới thiệu quê hương của mình.

Mọi người càng thêm tò mò.

- Điểm cống hiến a, là chính phủ đặc biệt của trung tâm M thị chúng tôi thành lập, ách.. chính phủ đặc biệt là cách chúng tôi tự xưng hô nha, vốn nơi đó là công viên trung ương.

- Tôi nói cho các vị nghe, tác dụng của điểm cống hiến thật lớn đâu, mọi người đừng xem thường nó! Chứng kiến con bướm đi theo sau tôi không?

Heoheocon9552 và LieuDuong thích bài này.

23 Tháng một 2023Tặng xuThíchTrích dẫn

GiangNganĐã kích hoạt

Bài viết:Tìm chủ đề0

Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc

Tác giả: Đại Mễ Hồng

Editor: GiangNgan

Bấm để xem

Đóng lại