Chương 11: Con báo không thể trêu vào

Sau khi sư tử trắng Lạc Diên tiến vào rừng cây thì thay đổi tốc độ chạy bước chậm vừa rồi, ngậm thịt lao đến một hướng nào đó trong rừng cây. Thân thể vốn gầy gò của hắn theo bước chạy dần dần trở nên cường tráng hơn, hình thể cũng lớn gấp ba, lông bờm ngắn thậm chí còn mọc dài ra hai bên má.

Lông bờm, báo hiệu hắn sắp thành niên.

Đương nhiên, cái gọi là cường tráng chỉ là so với trước đó, so sánh với chiều cao một con sư tử, hắn vẫn gầy yếu. Nếu nhóm giống cái của bộ lạc Hà Biên nhìn thấy hắn, tất nhiên sẽ chán ghét xua đuổi hắn.

Hứa Hành mới xuyên đến thế giới này, không biết rõ bên ngoài bộ lạc Hà Biên lắm, khoảng thời gian gần đây có một nhóm dân lưu lạc mới đến. Bọn họ là các người thú bị lũ lụt phá hủy quê hương rừng rậm.

Bộ lạc Hà Biên từng tung cành ôliu với bọn họ, chào mừng bọn họ gia nhập, nhưng bọn họ tạm thời không muốn từ bỏ tín ngưỡng “Nữ Thần Rừng”, trong khoảng thời gian này vẫn luôn lang thang ở trong rừng cây.

Cho dù muốn thành lập bộ lạc lại lần nữa, bọn họ cũng không thể làm được. Một là nhân số ít, hầu như không có lực lượng lao động mạnh; hai là môi trường bên ngoài sẽ không cho bọn họ cơ hội thở. Đêm trăng tròn trước đó, bọn họ cũng đã nếm trải một bài học, tin chắc đêm trăng tròn kế tiếp, nhóm dân lưu lạc này sẽ phân tán rồi gia nhập vào các bộ lạc khác nhau.

Nhưng hiện tại, bọn họ vẫn còn tụ tập ở cùng nhau. Vì thế, sư tử trắng sắp thành niên Lạc Diên đã trở thành người đi săn trong nơi dựng trại, cũng là giống đực bị tập thể giống cái của bộ lạc Hà Biên ghét bỏ.

“Nữ Thần Rừng” là vị thần thiên nhiên mà bọn họ tín ngưỡng, đồng thời cũng ban cho bọn họ năng lực thần kỳ. Năng lực thần kỳ của Lạc Diên được “Nữ Thần Rừng’’ban cho chính là có thể thay đổi tuổi tác và kích thước cơ thể theo ý muốn.

Tức là hắn có thể biến thành một chú sư tử con ốm đói, cũng có thể biến thành sư tử đực trưởng thành oai phong lẫm liệt. Chỉ là khác với giai đoạn biến thành sư tử con, nếu Lạc Diên muốn biến thành sư tử đực thì chỉ có thể duy trì một khoảng thời gian rất ngắn, thậm chí cũng không đủ lâu để hắn vồ con mồi.

Bởi vậy, Lạc Diên thường xuyên biến thành sư tử con dạo xung quanh lừa đồ ăn của giống cái bộ lạc Hà Biên. Mãi cho đến khi tù trưởng Phù Phong của bộ lạc Hà Biên phát hiện hắn hoàn toàn không phải sư tử con, mà là một con sư tử trưởng thành hoàn toàn có thể tư nuôi sống chính mình thanh, hắn mới bắt đầu trở nên nổi tiếng .

Khác với nhóm dân lưu lạc, bộ lạc Hà Biên tôn thờ chính là “Nữ Thần Chiến Đấu”. Cho nên, bọn họ càng xem trọng tinh thần tay làm hàm nhai, mà không phải đều đã đã lớn tuổi rồi, còn muốn nhóm giống cái chia đồ ăn để giúp đỡ mình như thế.

Có lẽ là bởi vì tập tục này cho nên làm cho bọn họ càng thờ phụng “Nữ Thần Chiến Đấu”. So với “Nữ Thần Rừng”, “Nữ Thần Chiến Đấu” là thuộc tính bảo vệ, không ban cho các người thú trong bộ lạc bất kỳ năng lực thần kỳ gì, mà là các thuộc tính chiến đấu như sức mạnh và sự nhanh nhẹn.

Đây cũng là lý do tại sao bộ lạc Hà Biên hùng mạnh nhất ở các khu vực xung quanh, có số lượng người thú đông đảo. Bọn họ là một đám dã thú, cá lớn nuốt cá bé mới là quy tắc của bọn họ.

·

Hiện tại, Lạc Diên tha miếng thịt trong miệng, nhanh chóng đi vòng qua vài cây cổ thụ nối liền với nhau, khu trại tạm thời của dân lưu lạc liền xuất hiện ở trước mắt của hắn.

Lạc Diên tiến lên vài bước, chui vào trong một đám giống cái, phun miếng thịt tươi ngậm trong miệng vào mấy chiếc lá trải rộng ở giữa đám người, chất thành một đống với thịt trâu rừng từng bị Lâm Vũ cắn vài cái mà Hứa Hành chắc chắn sẽ rất quen mắt.

“Con yêu, sao con làm được thế?” Tư tế cũng trở thành dân lưu lạc với bọn họ, hiền từ mà sờ sờ trán của Lạc Diên. Hôm nay Lạc Diên lấy được không ít thịt, cộng thêm số thịt mà những người khác tìm được, tin chắc hôm nay nhóm người thú trong trại có thể được trải nghiệm cảm giác ăn no lại một lần nữa.

Trong thế giới này, đám dã thú đều thích được giống cái vuốt ve, ngay cả tộc rắn và tộc biển không có sợi lông nào cũng không ngoại lệ. Mà nhóm giống cái cũng thích vuốt ve giống đực, đặc biệt là giống đực còn chưa thành niên.

“Trong bộ lạc có một giống cái mới đến.” Lạc Diên nằm vào bên chân của tư tế, vừa hưởng thụ vuốt ve, vừa không thèm để ý mà đáp, “Không biết y được tên trinh sát kia nhặt được ở đâu, không chỉ có tàn tật, còn ngây thơ, không hề hiểu được lời của con. Vốn dĩ con chỉ muốn vào để thu hút sự chú ý của y, để cho các anh em tha thịt ngoài cửa đi. Ai biết y nghĩ sao lại đưa luôn miếng thịt của mình cho con. Ài, y đúng là ngây thơ…………”

Nói rồi, Lạc Diên nghĩ tới dáng vẻ trơn bóng của giống cái, hắn vội vàng lắc đầu mấy cái, xua đuổi mấy hình ảnh đó ra khỏi óc.

Tư tế nghe vậy thì thu hồi tay, bất đắc dĩ nói: “Con à, con không nên lừa giống cái nữa.”

Lạc Diên cũng biết bản thân không nên làm vậy, nhưng ngoại trừ lừa giống cái, còn có cách gì có thể kiếm được thức ăn đây?

“Con không lừa, mọi người sẽ ăn cái gì?” Hắn có chút ấm ức, lại có chút đúng lý hợp tình nói, “Nếu bộ lạc Hà Biên có thể trợ giúp chúng ta, con cần gì phải đi lừa đi trộm thế này? Đều là người thú, bọn họ vốn nên cứu tế chúng ta ngay lúc này chứ. Nhưng ngài nhìn bọn họ đi, không chỉ không giúp, thậm chí còn mưu tính làm chúng ta đổi tín ngưỡng giống như bọn họ! Là bọn họ quá đáng trước!”

Lạc Diên cực kỳ ấm ức! Hắn cảm thấy bản thân có thể tìm được đồ ăn, thì đã rất giỏi rồi. Tại sao còn muốn quan tâm đồ ăn đến từ đâu chứ?

Với lại, hắn cũng không xem như lừa gạt.

Thịt ngoài cửa là đặt ở trên mặt đất, dựa theo quy tắc người thú, chỉ có đồ ở trong ổ mới thuộc về một người thú nào đó. Đồ ở bên ngoài ổ, đều là vật vô chủ. Nếu đẫ như thế, đương nhiên ai cũng có thể nhặt thịt ở ngoài cửa kia rồi.

Thịt trong cửa là của giống cái kia đưa cho hắn, hắn đương nhiên có thể lấy. Vấn đề duy nhất chính là quả dại kia, sau này hắn hái trả lại là được.

Cho nên, hắn không hề sai!

Lạc Diên càng nghĩ, càng cảm thấy chuyện này không có bất luận vấn đề gì. Hắn thấy thịt còn chưa đủ nhiều, cho nên liền quay người đi ra ngoài đám người, tiếp tục đi tìm đồ ăn.

Trong trại có nhiều người thú cần ăn như vậy, những giống đực người thú vốn phụ trách săn thú lại chết và bị thương nặng vào đêm trăng tròn lần trước, mất đi năng lực săn thú. Vậy hắn cần phải nỗ lực hơn, mới có thể nuôi sống bọn họ.

Ai ngờ, Lạc Diên chân còn chưa ra khỏi khu trại, một bóng đen đột nhiên từ trên cao lao về phía hắn, lập tức đè hắn ở trên mặt đất.

“A!”

“Lạc Diên!”

……

Trong khu trại vang lên những tiếng kêu kinh hãi, mọi người đồng loạt đứng lên, hoảng sợ mà nhìn về nơi xảy ra sự việc. Chỉ có số ít mấy đứa nhỏ và tư tế muốn qua giúp đỡ.

Nhưng mà, người thú đang trấn áp Lạc Diên rít gào một câu: “Là hắn đã cướp quần áo của bạn đời ta!”

Các người thú đang muốn qua giúp đỡ, đồng loạt dừng bước chân lại. Dựa theo quy tắc của các bộ lạc, bọn họ không thể tham dự vào cuộc chiến có liên quan đến giống cái.

Nhưng mà, vừa rồi mọi người đều thấy. Lạc Diên chỉ tha một miếng thịt trở về, không hề mang da thú về.

Kia rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Tư tế vội vàng lên tiếng: “Xin đừng xúc động!”

Lạc Diên cũng bị lời này làm cho ngây ra một giây. Sau đó, hắn phản ứng lại mới giãy giụa nói: “Ta không có! Tự y cởi ra rồi cất đi.”

Hai chân trước của Lâm Vũ ấn chặt hình thể choai choai của Lạc Diên xuống. Tuy rằng hắn chỉ là một con báo đốm, nhưng nhờ kích thước trưởng thành và năng lực mà “Nữ Thần Chiến Đấu” ban cho, Lạc Diên hoàn toàn không có sức phản kháng dưới sự khống chế của hắn.

Hiện tại nghe được Lạc Diên nói như vậy, Lâm Vũ chỉ cảm thấy hắn đang nói dói.

“Là ngươi uy hϊếp y cởϊ qυầи áo!”

“Không có! Là y tự cởi!” Lạc Diên lớn tiếng phản bác, trong đầu lại hiện ra thân thể trần trụi của Hứa Hành. Hắn vốn kiềm chế không nghĩ đến, dẫu sao đó cũng là giống cái của bộ lạc khác. Nhưng Lâm Vũ nhắc tới, hắn lại không nhịn được.

Thân thể trắng nõn, gầy gầy, thoạt nhìn hoàn toàn không thể nuôi sống bản thân, trước ngực cũng chỉ có hai đầṳ ѵú hồng nhuận mềm mại, không hề phồng lên chút nào.

Giống cái tàn tật như vậy, giống đực nào sẽ chấp nhận cung cấp nuôi dưỡng cậu?

Tuy rằng Lạc Diên còn chưa thành niên, nhưng hắn cũng không phải là con nít gì cả. Hoàn toàn hiểu biết quy tắc của bộ lạc, bỗng nhiên đột nhiên nhanh trí, tự cho là hiểu ra nguyên nhân Hứa Hành cởϊ qυầи áo.

“Y là đang dụ dỗ ta! Y chỉ là một giống cái tàn tật, không sinh được con cái, trong bộ lạc của ngươi ngoại trừ ngươi ra thì còn có ai thích y? Chắc chắn là y đang dụ dỗ ta, mong muốn sau khi ta gia nhập bộ lạc Hà Biên, làm……”

Lạc Diên còn chưa có nói xong, toàn bộ thân thể đã bị Lâm Vũ đập bay ra ngoài, đập mạnh vào thân cây rồi ngã ngửa xuống đất,, nửa ngày cũng chưa bò dậy được.

Giờ phút này, đôi mắt thú màu xanh lục của Lâm Vũ đang tản ra sát ý nồng đậm.

“Không được, sỉ nhục, giống cái, của ta!” Lâm Vũ gần như nhấn mạnh từng từ. Hắn vung mạnh đuôi, thân thể đã tiến vào trạng thái tấn công, vòng đến gần Lạc Diên đang bị thương trên mặt đất, tựa như giây tiếp theo, hắn sẽ nhào lên cắn đứt cổ của Lạc Diên.