Chương 152: Những thay đổi trước đêm trăng tròn(2)

Tính đến buổi sáng cùng ngày đêm trăng tròn, Hứa Hành và tổ viên đã cung cấp dịch vụ vật lý trị liệu cho gần 150 vị người thú.

Liệp báo vốn không thể giơ vuốt được, trải qua quá trình trị liệu, đã hoàn toàn khôi phục hành động bình thường; tộc nhân bò Tây Tạng với chân sau vốn không còn sức lực, giờ đã có thể bước đi như bay; còn có tộc nhân cự lộc luôn bị đau đầu, lần này cuối cùng đã thần thanh khí sảng, có thể yên tâm va chạm phát động công kích.

Tình huống của những người này có thể cải thiện cũng khiến cho những người thú không bị ốm đau tra tấn an tâm hơn. Bọn họ cũng chỉ sợ trong quá trình phòng ngự, có khu vực nào đó không chịu đựng nổi, xuất hiện lỗ hổng thì…...

Sau khi tiến vào từ những lỗ hổng đó, người thú sa đoạ sẽ không chỉ xúc phạm đến giống cái mà còn sẽ gây nhiễu cho phòng ngự của các giống đực —— những người thú có bạn lữ nhất định sẽ về nhà trước.

Bây giờ, thực lực của mọi người đều được tăng thêm theo chỉnh thể, chắc là lỗ hổng sẽ không xuất hiện quá nhanh.

·

Buổi chiều, sau khi thấy hầu như không còn người bệnh nào đến nữa, Hứa Hành bảo Báo Báo chở mình đi đến bên suối nước nóng. Dọc theo đường đi, Báo Báo rất là khó chịu bới con sư tử con còn đang hôn mê, lẩm nhẩm lầm nhầm nói: “Ngươi nhìn xem, ta đã nói là hắn chả giúp được gì rồi mà. Đến giờ còn chưa tỉnh. Đến lúc đóm chẳng may tiền tuyến không phòng ngự được, thì ngươi cứ ném văng hắn ra, kéo dài chút thời gian.”

“Được rồi, tư tế cũng nói rồi, tình huống của hắn như giờ là rất bình thường. Còn nói, nếu hắn khôi phục tốt, tuyệt đối sẽ trở nên rất mạnh.”

Lời này Báo Báo lại không thích nghe. Hắn uốn éo đầu ngoái ra sau, không vui nói: “Vậy cũng chẳng mạnh bằng ta được. Hừ! Ngươi chỉ có thể coi hắn là con ngươi, nghe được sao?”

“Ta vẫn luôn coi hắn như con nuôi mà.” Hứa Hành xoa nắn lỗ tai của hắn, sửa đúng nói, “Là con nuôi, không phải con trai.”

Lời này Báo Báo thích nghe. Chắc là do tâm tình thoải mái, hắn cũng không mâu thuẫn quá mức với hành vi đến bên suối nước nóng tìm con rắn thối tha kia của Hứa Hành nữa.

Chỉ là, quái quái, ven suối nước nóng không có rắn

Hứa Hành nghĩ đến khả năng đối phương đang ở trong huyệt động, vội vàng gào to vài tiếng. Nhưng mà, mặc kệ cậu gào thế nào, đều không thấy bóng rắn xuất hiện.

Kỳ quái…… Chẳng lẽ Trạc Tinh đã xảy ra chuyện?

Hứa Hành sẽ không cho rằng Trạc Tinh đã chạy, hoặc đã trốn mất rồi. Nếu Trạc Tinh đã nói là sẽ bảo vệ cậu, vậy thì hắn nhất định sẽ nói được làm được.

Nếu như thế, rốt cuộc là Trạc Tinh đã đi đâu rồi?

·

Cùng lúc đó, trong con sông cạnh bộ lạc Hà Biên, một con cá voi sát thủ trông nặng tầm mấy trăm cân đang nhô lên khỏi mặt nước, ngó nghiêng nhìn bốn phía chung quanh.

Đây là đâu ta?

Đã sắp đến bộ lạc Hà Biên chưa?

Cá voi sát thủ nhô lên mặt nước nhìn xung quanh, chốc lát sau, hắn phát hiện trên mặt nước bên bờ sông bỗng nhiên xuất hiện một đám hà mã.

Hà mã là dã thú cỡ lớn, tuy rằng không biết tiếng người, nhưng có thể nghe hiểu thú ngữ.

Cá voi sát thủ vung đuôi, lập tức muốn bơi sang phía kia.

Vất vả mãi mới gặp được loài có thể giao tiếp, hắn nhất định phải hỏi được đường!

Ai ngờ, trên đường bơi đến đó, một cảnh tượng khiến hắn lạnh cả người bỗng xuất hiện. Chỉ thấy đám hà mã kia đột nhiên hất đuôi, mà phía sau mông chúng, mà sau mông chúng, một dòng nước xiết màu nâu phun ra, lại do cái đuôi vung vẩy, tung toé ra bốn phương tám hướng.

Không khéo, cá voi sát thủ đã bị bắn trúng.

Mùi thối nồng nặc làm cá voi ghê tởm! Hắn, phẫn nộ đến tột đỉnh.

—— trừi ưi! Trên đất bằng lại có loài sinh vật thiếu đạo đức công cộng đến vậy sao?

Tuy rằng cá voi sát thủ là người thú sống dưới biển, cũng ị p.h.ân trong nước, nhưng dựa theo quy tắc ngầm ai ai cũng tuân thủ, mọi người đều sẽ lặn xuống dưới đáy biển, thải chất thải trong cát để tiện cho tôm cua và các sinh vật khác phân giải.

Chứ sao lại có thể thải ngay trên mặt nước, còn gây ô nhiễm thuỷ chất chung quanh mình như vậy chứ?

Cá voi sát thủ tức đến nỗi nháy mắt biến lớn, chỉ thấy một con cá khổng lồ to gần ba mươi mét màu đen trắng đột ngột xuất hiện trên mặt sông, tiếp đó vẫy đuôi một cái, hất hết đám hà mã bay lên trên trời.

Đang ị p.h.ân lại bị bắt bay lên, sau đó ngã xuống đất, cả đám hà mã đều choáng váng!

Cá voi sát thủ nhảy lên một cái, ở không trung biến thành hình người, nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt hà mã bị ngã thành hình chữ X, giơ nắm tay, cho bọn họ một bài học về việc bảo vệ môi trường.

Chờ đến hắn thấy giáo dục đủ rồi, mới nhớ đến chuyện chính: [ này, đám súc sinh ị phân lung tung phá hư hoàn cảnh sống kia, các ngươi biết bộ lạc Hà Biên ở đâu không? ]

Đám hà mã: “……”

Chúng nó đồng thời hất đầu, chỉ về phía thượng du, nói: [ Đi về phía trước, cho đến khi nhìn thấy dãy núi là đến bộ lạc Hà Biên. ]

Cá voi sát thủ gật đùa, tiếp đó, nắm tay hắn lại vung lên, nhưng lần này, nắm tay đó lại không rơi xuống, mà chỉ hung hăng uy hϊếp, nói: [ Nếu lại để ta thấy các ngươi ị phân lung tung lần nữa, ta sẽ……]

Hắn chưa nói hết câu, tất cả lại đều hiện rõ trong nắm tay hắn.

Thấy đám hà mã thi nhau gật đầu, cá voi sát thủ thoải mái nhảy vào lòng sông, lại biến thành cá lớn mấy trăm cân, gia tốc bơi về phía dãy núi.

Còn đám hà mã còn ở tại chỗ…… Chúng nó…… Đối với nơi này, chúng nó đã không còn lưu luyến gì nữa!

Trước có rắn độc uy hϊếp chúng nó, làm chúng nó chuyển qua khúc sông dưới hạ lưu ị phân, sau có quái ngư ẩu đả chúng nó, thậm chí không cho chúng nó lại ị phân ở trong nước……

A, cái nơi không thể tự do ị phân này, chúng nó không ở nữa!

Đương nhiên, chúng nó tuyệt đối sẽ không thừa nhận là do chúng nó sợ hãi lại gặp lại con quái ngư đáng sợ kia lần nữa. Chúng nó càng sẽ không thừa nhận, vừa rồi chúng nó cố ý nói sai để trả thù con quái ngư đáng sợ kia đâu.