Chương 158: Hiệu quả vượt trội

Mở đầu thuận lợi, nhưng không khiến cho các người thú lơ là, ngược lại còn căng thẳng hơn.

Cách nói của Hứa Hành, hiệu quả như vậy, nếu như trong trận chiến tiếp theo, không thực hiện tốt chiến thuật thì sẽ khiến cho toàn bộ bộ lạc rơi vào hiểm nguy.

Các người thú đực không muốn bộ lạc bị hủy diệt, vì vậy đều nghiêm chỉnh dàn trận chờ địch. Đặc biệt là các người thú lớn, mặc dù chỉ cử động nhẹ, nhưng chúng đã căng thẳng đến mức đổ mồ hôi.

Lúc này trên chiến trường, cũng xuất hiện sự thay đổi mà Tư tế dự đoán.

Những mãnh cầm vốn bay lượn trên trời, phát hiện ra các người thú đã nắm được cách tấn công mới, thay đổi thói quen chỉ hỗ trợ tấn công trên trời như nhiều lần biển thú trước, bổ nhào xuống muốn bắt các người thú nhỏ lên trời.

May mắn thay, số lượng mãnh cầm đến lần này, không chênh lệch nhiều so với con số mà Tư tế ước tính, có thể để cho các người thú nhỏ thi triển kỹ thuật phòng thủ mà Hứa Hành truyền thụ - ba người một nhóm, một người xoay người nhặt đuốc trên mặt đất, đưa đến đống lửa bên cạnh châm lửa, sau đó cầm lên dọa mãnh cầm, nhân cơ hội đốt lông của nó, một người thì cầm gậy gỗ, quấy nhiễu thế công của nó, còn một người thì móc ra đá cuội, ném lên trên đập chim.

Thực hiện xong, các người thú nhỏ vốn không thể dùng sức trong lần biển thú trước, càng có cảm giác “móng vuốt cào đúng chỗ”.

Trong các trận chiến trước đây, họ cũng sẽ phối hợp với nhau, giúp đỡ nhau, nhưng chưa bao giờ có lần nào, có thể khiến cho họ cảm thấy mượt mà như vậy.

Phải biết rằng so với mãnh thú trên mặt đất, thì mãnh cầm trên trời mới là kẻ thù mà các người thú nhỏ lấy làm sợ hãi. Họ cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc dùng gậy hoặc đá để chống lại, nhưng dưới sự chế ngự thuộc tính khắc chế của kẻ thù tự nhiên, một khi bị một con mãnh cầm nào đó nhắm vào, thì các người thú nhỏ chỉ còn đường chờ chết mà thôi.

Bây giờ thì khác rồi.

Họ phát hiện ra rằng những mãnh cầm bay trên trời, thế mà lại bắt đầu sợ họ.

Có một đội người thú không biết làm thế nào, lại đốt cháy lông đuôi của một con mãnh cầm. Ngọn lửa vừa bùng lên trên lông của nó, thì “xoẹt” một tiếng, lan ra khắp nơi.

Mùi khét nghẹt khó ngửi hòa với mùi hôi thối, còn có mùi thịt kỳ lạ, lan tỏa khắp nơi.

Những người có mặt tại đây dù là người thú hay người thú sa đọa, thì bản chất đều là dã thú, khứu giác cực kỳ nhạy bén. Mùi này vừa lan ra, lập tức dọa cho các mãnh cầm vỗ cánh, trốn lên cao.

Chỉ còn lại những người thú sa đọa mang bản tính thú vật, khi đối mặt với nguy hiểm tuyệt đối, cũng sẽ sợ hãi.

·

Bên kia, mặc dù thị lực của mãng xà một sừng không tốt, nhưng bên cạnh có nhiều người thú sa đọa như vậy, vẫn có người thú nhìn rõ, những thứ đập vào chúng chỉ là những viên đá nhỏ.

Nghe nói là đá, mãng xà một sừng yên tâm rồi. Nó là dị thú có sức chiến đấu mạnh mẽ, sao có thể bị những viên đá nhỏ như vậy gây ra thương tổn được chứ?

Vì vậy, biển thú dưới sự dẫn dắt của mãng xà một sừng, một lần nữa xông về phía bộ lạc bên bờ sông.

Lúc này, con mãnh cầm bị ngọn lửa bao trùm, đập cánh loạn xạ một lúc, thì rơi thẳng xuống đất. Đúng lúc, nó đập vào

Giữa người thú và biển thú. Ngọn lửa đang cháy trên người nó, lập tức đốt cháy cỏ khô bên cạnh.

Cỏ khô vào cuối mùa thu, vừa phổ biến, vừa mọc dày.

Vì vậy, đám cỏ khô đó lập tức bùng cháy thành ngọn lửa lớn. Ánh lửa dữ dội dưới nhiệt độ cao, một lần nữa phá vỡ đội hình biển thú.

May mắn thay, sự cố này đã ngăn chặn biển thú ở phía trâu rừng khổng lồ, chứ không phải ở phía mãng xà một sừng.

Bên phía người thú, những mãnh thú trước đó xông lên phía trước, đã bị mọi người gϊếŧ chết chỉ trong vài lần ra tay.

Mọi người tiếp tục duy trì đội hình chỉnh tề, chỉ để cho những người thú nhỏ ở hàng sau xông tới, kéo xác thú dữ về phía sau.

Hứa Hành nói, nếu là trận hình đối đầu, không nên để lại bất kỳ khoảng trống nào để chúng đứng cao hơn. Một khi có khoảng trống như vậy, nhất định sẽ có dã thú tìm cơ hội từ trên xông xuống, tỷ lệ thắng sẽ lớn hơn.

người thú kết hợp với thực tế của bản thân, vô cùng tán thành lời này.

Hứa Hành còn nói, người thú nhỏ ở hàng sau, có thể lợi dụng một số vật cản, tạo ra cơ hội khi mãnh thú tấn công mình, có thể hóa thành thú hình, từ bên hông chuồn đi.

Mọi người chuẩn bị vội vàng, người thú nhỏ không tìm thấy thứ gì có thể làm vật cản. Bây giờ có xác chết, thật sự là không dùng thì phí.

Nhìn trận hình biển thú có chút hỗn loạn, xông về phía này, mỗi người thú đều nín thở.

Có thể thành công không?

Thật sự có thể thành công không?

Thấy mãng xà một sừng như Tư tế đoán trước, thật sự dẫn đầu bầy thú, tiên phong chạy đầu, đôi mắt các người thú đều đỏ ngầu-- có thể thành công!

Kế hoạch đầu tiên của Hứa Hành thật sự có thể thành công!

·

biển thú trực diện đâm tới.

mãng xà một sừng tuy là loài rắn, nhưng độc giác trên mũi nó có độ cứng còn cao hơn cả sừng tê giác, cũng thô to hơn. Cộng thêm thân hình nó to lớn, căn bản không cần giống như những loài rắn khác, theo sau dã thú khác chạy, rồi đánh lén.

Cho nên, nó giống như trước kia, xông lên hàng ngũ tiên phong, xông về nơi yếu thế ở hàng trước của người thú. Đứng đầu nơi đó là một con sói xám và một con báo, thân hình rõ ràng nhỏ hơn những người thú khác, lại còn đứng trước các người thú khác, nhìn là biết rất dễ húc đổ.

·

“Đến rồi!” Giọng nói đè thấp, từ miệng sói xám phát ra. Sau lưng nó truyền đến tiếng sột soạt, có một tấm vải ướt sũng, trải ra sau lưng nó.

“Lên!” Giọng Lâm Vũ tiếp tục vang lên.

Sói xám và báo đồng thời né sang một bên, tấm vải ban đầu ở sau lưng sói xám tựa như mọc cánh, đột nhiên bay về phía trước, mãng xà một sừng thấy cảnh này, tưởng mình sắp đâm phải thứ gì đó kỳ lạ, không ngờ thứ đó lại mềm nhũn ra, nhẹ nhàng húc tới, chỉ có thể dán lên mặt nó. Còn nó thì trực tiếp xông vào vòng phòng thủ của người thú, căn bản không cảm thấy bất kỳ trở ngại nào.

Ngoài thứ trên mặt, có chút kỳ lạ.

Đây là kế hoạch A của Hứa Hành.

Do hai người thú tộc khỉ, từ hai bên kéo căng sợi dây thừng buộc tấm vải thấm đầy dầu hỏa, để mãng xà một sừng khi đâm tới, có thể phủ tấm vải lên mặt nó.

Nhưng đây chưa phải là kết thúc.

Hai con khỉ chớp lấy thời cơ, giẫm lên lưng người thú khác, từ trên đầu mãng xà một sừng vắt chéo bay qua, lại từ phía dưới vắt chéo bay qua, nhảy lên lưng mãng xà một sừng.

Đối với việc có khỉ nhảy lên lưng mình, mãng xà một sừng căn bản không hoảng sợ. Ngay cả răng sói cũng không nhất định có thể xuyên thủng da nó, khỉ thì có thể gây ra tổn thương gì cho nó cơ chứ?

Nó không biết rằng, chính sự lơ là của nó, khiến cho tấm vải lớn ban đầu chỉ dính trên mặt mãng xà một sừng, lập tức thắt chặt, càng dính chặt hơn.

“Đốt lửa!”

Gần như trong chớp mắt, mãng xà một sừng không giảm đà lao tới, thật sự như nó dự đoán, xông vào vòng phòng thủ của người thú. Nhưng chờ đợi nó, không phải là phát huy uy lực, húc bay người thú, mà là hai ngọn đuốc đang cháy, đập vào đầu nó.

Ngọn lửa lập tức đốt cháy tấm vải.

mãng xà một sừng là một dị thú da dày thịt chắc, không cảm thấy đau đớn ngay lập tức. Nó chỉ vừa lao về phía trước, vừa lắc đầu, muốn hất tấm vải ra.

Song, mảnh vải ấy còn chưa kịp rơi xuống, thì một mảnh vải khác thấm đẫm dầu hỏa đã phủ lên. Nó không phủ hoàn toàn lên phần trước đó, mà theo lời khuyên của Hứa Hành, chỉ phủ lên một nửa ngọn lửa.

Ngọn lửa lan rộng, nhanh chóng thiêu rụi cả hai mảnh vải.

Ba giây sau, nhiệt độ nóng rực cuối cùng cũng xuyên qua lớp da cứng của con mãng xà một sừng, lan xuống bên dưới, một số ngọn lửa khác thì thiêu vào mắt nó.

mãng xà một sừng nhận ra có điều chẳng lành. Đỉnh đầu nó cảm thấy đau rát, còn đôi mắt thì đau đến không chịu nổi.

Ban đầu còn định tiến sâu vào trong, nhưng mãng xà một sừng đột ngột dừng lại, lắc đầu, muốn hất những thứ đang làm hại mình trên đầu ra cho bằng được.

Nhưng lũ khỉ đã quấn chặt nút thắt sau lưng nó.

Lớp vải dày, nhất thời không thể cháy đến dây thừng. Hơn nữa, ngay cả khi bị lửa thiêu đốt, dây thừng cũng không dễ cháy như vải bông.

“Lui lại!”

Trong tiếng ra lệnh của thủ lĩnh, bầy thú vừa chống trả vừa lui lại, nhường chỗ cho mãng xà một sừng.

Một số người thú sa đọa chưa nhận ra nguy hiểm, đuổi theo bầy thú cắn xé, nhưng chúng quá mải mê, hoàn toàn không phát hiện ra mối nguy đến từ bên cạnh.

mãng xà một sừng bị thương, hất mạnh mấy lần mà không hất được thứ trên đầu xuống, nó đột ngột áp sát xuống đất, lăn lộn, quật mạnh thân mình.

Những người thú sa đọa ở bên cạnh nó, không ít bị cái đuôi to lớn của nó quật trúng, thậm chí có con còn bị gãy đứt xương sống.

Còn ngọn lửa trên đầu nó cũng khiến bầy người thú sa đọa sợ hãi tránh xa.

Bầy người thú chớp thời cơ, theo nguyên tắc “đua ngựa kiểu Điền Kỵ” mà Hứa Hành nói, bầy thú dữ đi thanh toán những người thú sa đọa nhỏ, còn người thú trung bình và nhỏ thì chịu trách nhiệm khống chế những người thú sa đọa to lớn.

Thật kỳ lạ, thật sự rất kỳ lạ.

Nếu như trước đây, hẳn đã có người thú bị thương, thậm chí là chết.

Nhưng lần này, mọi người đều còn sống.

Chỉ có điều, trong đội ngũ người thú sa đọa, mãng xà một sừng kia giãy giụa quá dữ dội, hất tung những người thú sa đọa đến gần nó, nghiền nát những con bị nghiền nát, thậm chí còn có một con sư tử không may bị nó cuốn vào, nó dùng sức siết chặt, khiến con sư tử sa ngã chết ngạt.

·

Thiếu Tuyết Thanh và những người khác đến nơi, chứng kiến một cảnh tượng kỳ lạ như vậy.

Họ ngây người mất năm giây, mới nhớ ra phải đi săn những người thú sa đọa định lợi dụng lúc nước đυ.c thả câu, lẻn vào sâu trong bộ lạc, muốn săn gϊếŧ những con cái.

Cùng lúc đó, Hứa Hành kinh ngạc nhìn những con cái ban đầu được hắn ôm sau lưng.

Vừa rồi, một con báo sa ngã xuất hiện ở cửa. Hắn còn chưa kịp rút dao Thụy Sĩ, thì những con cái phía sau đã xông ra.

Chúng húc như lợn rừng, cào cấu như mèo, còn giẫm đạp như ngựa hoang… đủ mọi chiêu thức tấn công giống như động vật được các nữ nhân sử dụng.

Con báo sa ngã vừa “hừ” một tiếng đã tắt thở.

Những con cái vẫn chưa chịu buông tha, tiếp tục đánh đập, quyết không để con mèo hư hỏng này có cơ hội sống lại.

Hứa Hành:”…”

Cuối cùng hắn cũng hiểu ra, tại sao không có con thú đực nào bảo vệ ở phía sau.

Những con cái đúng là đối tượng được bảo vệ, nhưng điều đó không có nghĩa là nữ nhân thì không thể chiến đấu.

Đột nhiên, một bóng đen lén lút từ bên cạnh lao tới.

Hứa Hành sợ đến nghẹt thở.

“Trời ơi! Đây là cái quái gì vậy? Dao của ta đâu?

Á-- Không kịp rút dao rồi!”

Hứa Hành cũng không biết mình nghĩ gì nữa. Cậu vô thức vung đứa con của mình-- chú sư tử con, dùng cái mông chắc nịch nhất của nó, tát vào đầu con chó hoang sa ngã.

Hiệu quả… ừm, quả thực là đã tát đứt động tác tấn công của con chó hoang.