Chương 23: Cô nàng đưa ấm áp đến(1)

Người đến giọng điệu kiêu ngạo, giọng điệu có chút thô lỗ, nghe ra rất không dễ chọc vào.

Hứa Hành dừng động tác rồi nhìn người mới nói chuyện. Điều khiến cậu kinh ngạc là người đó là lại một cô bé.

Nhìn dáng vẻ thì có thể thấy cô gái này chỉ khoảng 15-16 tuổi, lớp phúng phính trẻ con trên hai má còn chưa mờ đi, phối với vẻ tức giận của cô, tựa như một con cá nóc đang bị uy hϊếp.

Nhưng dáng người của cô trông còn bốc lửa hơn mấy cô em gợi cảm ở địa cầu.

Trên ngực của cô quấn quanh một mảnh da thú màu nâu đỏ, tấm da thú rộng bằng bàn tay đàn ông trưởng thành nhưng vẫn không thể che được bộ ngực kiêu ngạo của cô, để lộ nửa bộ ngực tròn trịa, ép ra khe ngực sâu thẳm.

Vòng eo của cô không hề gầy, thậm chí bụng dưới còn có chút mỡ bụng, nhưng không hiểu sao làm cho Hứa Hành liên tưởng đến vũ công múa bụng, cử động một cái, vòng eo đều tản ra sự rung động gợi cảm.

Phần thân dưới của cô được quấn bằng một mảnh da động vật cùng màu, một chiếc váy da thú ngắn hẹp không đều, làm tôn lên đường cong của mông càng lộ vẻ vễnh cao hơn. Xuống chút nữa, đùi to khỏe, cẳng chân rắn chắc, là một đôi chân rất có khả năng chạy, tràn đầy sức mạnh và sức bật.

Kết hợp với nước da màu lúa mì, cả người cô gái này đều toát lên vẻ quyến rũ hoang dã nguyên thủy.

Hứa Hành hoàn toàn tin tưởng, mình và cô gái này mà quánh lộn, cậu không thể thắng nổi.

Nhưng điều này cũng không có nghĩa là cô bé có thể đến nhà kiếm chuyện với người ta như thế—— Còn chọn ngay lúc Lâm Vũ không nhà, thế này còn không phải là cố ý đến gây sự với cậu sao?

·

“Hôm qua ngươi không có ở bờ sông đúng không?” Hứa Hành không đáp mà hỏi lại.

Cô bé không kiên nhẫn nói: “Không có. Sao?”

“Vậy thì ngươi lo chạy đi! Ta cũng muốn nhìn thấy Lâm Vũ đuổi theo cắn người ở trước mặt ta.” Hứa Hành lạnh mặt nói xong, tiếp tục cúi đầu đan rổ.

Thấy thái độ của cậu lạnh nhạt, lời nói cũng không xuôi tai, cô bé vốn có thái độ kiêu ngạo, bỗng chốc cười to ra tiếng.

Điều này càng làm cho Hứa Hành khó chịu!

Cậu có một loại ảo giác bị nữ lưu manh đến nhà ức hϊếp, nhưng không thể chống trả, nữ lưu manh vì thế mà càng đắc ý hơn.

Nữ lưu manh hiển nhiên cũng biết được chuyện ở bờ sông ngày hôm qua, Lâm Vũ đã phát ra mấy lời hùng hồn thế nào. Nhưng cô ta không chỉ không sợ, còn tràn đầy đắc ý nói: “Hắn sẽ không cắn ta. Với lại, ta cũng không phải đến sỉ nhục ngươi.”

“Vậy ngươi tới tìm ta làm cái gì?” Hứa Hành cũng vui vẻ.

Thái độ của cô ta tệ như thế, vừa lên tới đã đạp ngay bãi mìn của Lâm Vũ, không phải sỉ nhục người ta, chẳng lẽ còn có thể mang đến hơi ấm gì?

Không ngờ, trong mắt cô bé, cô ta thực sự là mang “hơi ấm” đến.

Chỉ thấy dáng vẻ cô ta tùy ý ngồi vào cạnh cửa, vuốt mái tóc ngắn ngang tai nhìn vế phía Hứa Hành. Không biết cô là giống cái loài nào, mái tóc dày rậm khiến khuôn mặt chỉ bằng lòng bàn tay càng thêm nhỏ nhắn thanh tú.

“Ta là Lâm Na.” Mỹ nhân tự giới thiệu ngắn gọn nói.

Hứa Hành lập tức biết được đây là ai. Đây là một trong các nhân vật chính trong cuộc nói chuyện phiếm ở bờ sông ngày hôm qua, cũng là nữ thần được nhiều giống đực độc thân ở trong bộ lạc tranh giành.

Đáng tiếc, lời nói của Lâm Na khiến cho Hứa Hành không sinh ra được một tý cảm tình nào với cô ta.

“Ngươi cũng đáng thương thật! Tàn tật, không sinh được con, cho dù ngươi vào bộ lạc nào thì cũng sẽ không có ai cần ngươi.” Lâm Na se tóc, rõ ràng chỉ là thiếu nữ, lại một hai phải làm ra một bộ mặt trưởng bối dạy bảo người khác., “Lâm Vũ chỉ là thấy ngươi đáng thương, mới bằng lòng chăm sóc ngươi. Nhưng ngươi có thể báo đáp hắn cái gì chứ? Ngươi cũng không sinh con được. Ngươi cũng không lưu lại được giống của hắn!”

Hứa Hành mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Lâm Na. Cậu không dám mở miệng, sợ mình mà nói chuyện thì sẽ bảo cô ta cút ngay đi.

Nơi này không phải xã hội nguyên thuỷ sao?

Sao cô gái này có thể nói chuyện kiểu phong kiến như thế?

Hứa Hành sợ Lâm Na nói một hồi lại bắn ra một câu—— bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại*.

* Bất hiếu có ba tội, không có con trai nối dõi tông đường là tội lớn nhất.

May mà, Lâm Na không có.

Hứa Hành chỉ nghe cô ta cảm khái nói: “Đáng tiếc! Lâm Vũ là dũng sĩ mạnh nhất trong thế hệ trẻ của bộ lạc. Nếu hắn không có con, trong bộ lạc còn có thể sinh ra kẻ mạnh như thế nữa không?”

Dứt lời, Lâm Na vươn tay muốn sờ vào giữa háng Hứa Hành.

Hứa Hành sợ tới mức đứng phắt dậy, lui về sau ba bước.

“Ngươi làm cái gì đấy?!” Hứa Hành thật sự bị hù sợ rồi, “Ngươi bị bệnh à?”

Đây là lần đầu tiên có người phụ nữ muốn sờ giữa háng của cậu như vậy. Cậu cũng không thích bị người ta đối đãi như đồ vật.

Lâm Na không kiên nhẫn mà “chậc” một tiếng, sau đó đứng dậy theo, đôi tay chống nạnh, rất có tư thế nói: “Chỉ là muốn xem ngươi tàn tật kiểu nào thôi! Nhìn ngươi sợ như vậy, bộ ta ăn thịt ngươi sao?” Sau đó, cô ta lại ra vẻ rộng lượng nói, “Thôi, thôi, ta chỉ muốn đến nói với ngươi. Ta định sẽ sinh với Lâm Vũ đứa con đầu tiên.”

“Giống của Lâm Vũ tốt như vậy, cho ngươi cũng chỉ lãng phí. Không bằng cho ta đi.” Lâm Na rất kiêu ngạo nói, “Tư tế cũng nói ta có thể sinh một lần ba đứa! Đến lúc đó nếu ngươi muốn, ta còn có thể cho ngươi một đứa.”

Hứa Hành: “…………”

Bởi vì lời nói quá không hợp lẽ thường, cho nên khiến cậu sinh ra nghi ngờ, chẳng lẽ đây không phải là chuyện gì xấu, mà là tập tục nào đó của bộ lạc sao?

Lâm Na thấy cậu im lặng, còn tưởng rằng cậu đang rối rắm, cho nên tiếp tục khuyên nhủ: “Sao nào? Chẳng lẽ ngươi còn sợ ta cướp người của ngươi? Hắn không thích ta, dù có cho ta thì ta cũng sẽ không cần.”

Hứa Hành tiếp tục im lặng. Cậu định chờ Lâm Vũ trở về thì sẽ hỏi lại.

Dẫu sao việc này cũng quá không hợp lẽ thường!

Nhưng hiển nhiên Lâm Na không đợi được Lâm Vũ trở về.

Cô ta thấy Hứa Hành không đáp thì cho rằng điều kiện mình đưa ra không làm Hứa Hành động lòng. Cô ta tiếp tục tung mồi ra, nói: “Chắc ngươi đã biết quy tắc của bộ lạc rồi. Giống cái đã trưởng thành giống như ngươi, trong vòng một năm, nếu không có được ba người cung cấp nuôi dưỡng ngươi thì nhất định sẽ bị đuổi ra. Nhưng ngươi lại không thể sinh con, tại sao những giống đực đó phải xem trọng ngươi?”

Tiếp theo, cô ta ra vẻ rộng lượng nói: “Như vậy đi, dù sao khắp nơi đều có người thú muốn sinh con với ta. Chỉ cần ngươi cho ta giống của Lâm Vũ, đến lúc đó ta sẽ đưa ra lời nói chỉ cần có ai bằng lòng cung cấp nuôi dưỡng ngươi, ta sẽ sinh con cho người đó. Nhưng ngươi đừng hy vọng ta sẽ sinh nhiều! Nhiều nhất ta chỉ sinh cho một giống đực mà thôi.”

Nghe đến đây, Hứa Hành xác định. Đây chắc chắn không phải phong tục kỳ lạ gì đó. Đây là Lâm Na đến nhà xin tϊиɧ ŧяùиɠ. Cô ta cũng biết chuyện này không đúng, cho nên mới thêm vào điều kiện.

Sau khi nghĩ thông mấu chốt, tâm trạng Hứa Hành an tâm một chút.

Tốt quá! May mà trên thế giới này không có phong tục không hợp với lẽ thường như vậu!

Chỉ là “Tϊиɧ ŧяùиɠ” ở trên người Lâm Vũ, cô ta lại chạy đến xin cậu làm gì?

Hơn nữa, điều kiện của Lâm Na tốt như vậy, ngoại trừ Lâm Vũ thì còn có nhiều người thích cô ta, hâm mộ cô ta như vậy, tại sao cô ta một hai phải quấn lấy Lâm Vũ không buông chứ?

Hứa Hành trong lúc nhất thời cũng không biết nên bày ra sắc mặt gì, cậu chỉ có thể nói với Lâm Na: “Đi ra ngoài, đừng nói…… mấy chuyện không có khả năng này ở trước mặt ta nữa.”

Cụm “Không có khả năng” này hiển nhiên đã chọc trúng dây thần kinh nào đó của Lâm Na. Cô ta xấu hổ buồn bực cắn môi dưới, cả khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận trước thái độ từ chối của Hứa Hành.

Nhưng cô ta không muốn từ bỏ như vậy.

Từ nhỏ Lâm Na đã được người ta cho hay, Lâm Vũ nhất định là bạn đời của cô ta. Cô ta là giống cái đẹp nhất, năng lực sinh sản cũng là mạnh nhất. Lâm Vũ là một dũng sĩ mạnh nhất trong thế hệ trẻ của bộ lạc này.

Hai người cùng đứng đầu, sao có thể không se duyên cho được?

Cũng chỉ có hai người như vậy, mới có thể sinh ra được đời sau hùng mạnh hơn.

Lâm Na vẫn luôn tin tưởng lời này là đúng, cũng xem Lâm Vũ coi là bạn đời xuất sắc của mình, thậm chí còn nôn nóng muốn trưởng thành nhanh hơn, sau khi kết duyên với Lâm Vũ, còn lại những người thú cường tráng nhất.

Không ngờ những chuyện này đều bị con người thú từ đâu xuất hiện này quấy tung lên.

Con giống cái tàn tật này vừa xuất hiện thì đã thu hút ánh mắt của Lâm Vũ, thậm chí còn khiến cho Lâm Vũ đến xin Tư tế chúc phúc cho hai người kết duyên ngay ngày đầu tiên họ gặp mặt.

Lâm Na thật sự rất không cam lòng! Rõ ràng qua tập hội kế tiếp, cô ta đã trưởng thành rồi.

Đến lúc đó, là một giống cái trong độ tuổi sinh đẻ có chất lượng tốt nhất ở trong bộ lạc, cô ta không tin Lâm Vũ sẽ không chọn cô ta, mà đi lựa chọn giống cái khác.

·