Chương 35: Tìm kiếm cây thuốc

Hứa Hành đã nhai đi nhai lại kiến thức này rất nhiều lần. Hiện tại lấy ra đối chiếu với trí nhớ một chút, sau khi xác nhận không lầm thì cất lại điện thoại vào trong ba lô.

Cậu không biết, bên ngoài đã có một con sư tử đang theo dõi động tác thần kỳ của cậu —— phát sáng rồi làm cho ánh sáng biến mất.

Đây không phải kỹ năng của Thần, mà là chuyện chỉ có Thần mới có thể làm được!

Hứa Hành hồn nhiên không biết việc này lấy tuýp kem dưỡng da tay Vaseline ra, bóp ra một lượng lớn rồi xoa ở trong lòng bàn tay. Làm như vậy là vì giảm bớt cảm giác ma sát giữa ngón tay và làn da. Khi ma sát quá lớn, massage sẽ không được thoải mái mà sẽ kéo làm da đau.

Cái này không thể làm trong massage. Đáng tiếc nơi này không có tinh dầu massage, cho nên chỉ có thể dùng vaseline thay thế.

Sau khi bôi đều hai tay, Hứa Hành sờ lên đầu vai con báo trước.

Có lẽ vì chạy bằng bốn chân nên mức độ căng quanh vai của con báo nghiêm trọng hơn xung quanh xương hông. Cũng may hắn trẻ tuổi, lại lộ bả vai phơi nắng quanh năm, nắng nóng thúc đẩy tuần hoàn máu quanh vai, khiến hắn không bị mắc chứng viêm vai khi còn trẻ tuổi như vậy.

Nếu không, chỉ dựa vào massage là không giải quyết được vấn đề, phải kèm theo ngải cứu và châm cứu mới có thể giảm cơn đau do viêm khớp vai dẫn đến.

Nhưng thế giới hoang dã này, Hứa Hành chạy đi đâu tìm kim châm và ngải cứu đây?

Hứa Hành ấn ngón cái lên trên huyệt Nhu Du, nhẹ nhàng đẩy nó lên trên bằng kỹ thuật hình chữ Z, tới giữa hai huyệt vị Thừa Phong và Cự Cốt.

Con báo là lần đầu tiên được massage. Hứa Hành sử dụng lực chỉ mạnh hơn vuốt ve một chút. Cách massage không quan tâm đến sự sống chết của người bệnh, chỉ lo xài lực của mình, Hứa Hành cho rằng không thể làm như vậy—— người bệnh mà đau, bản thân sư phụ cũng mệt lắm.

Hai tai của Lâm Vũ giật giật, dù sao hắn cũng là động vật, xúc cảm trên cơ thể cũng nhạy bén hơn con người.

“Em đang sờ ta sao?” Hắn nhìn không thấy được động tác của Hứa Hành, cho nên chỉ có thể suy đoán qua sức lực. Lực này mạnh hơn vuốt ve một chút, làm cho hắn có chút không chắc, đây rốt cuộc là sờ hay xoa.

“Ta đang massage cho ngươi.” Hứa Hành không ngừng tay nhắc nhở nói, “Nếu ta ấn đến nơi nào mà ngươi cảm thấy đau thì nhớ nói với ta.” Tuy rằng con báo mang hình dáng con người, nhưng hắn cũng không phải là nhân loại thật. Hứa Hành đối chiếu với các huyệt đạo trên cơ thể con người, massage dựa theo kinh nghiệm của mình, nhưng nếu huyệt đạo của người thú khác với huyệt đạo của con người thì sao?

Lâm Vũ ngoan ngoãn mà “ừm” một tiếng, cơ bắp thả lỏng lại cứng hơn trước một chút, nhìn ra được hắn có chút căng thẳng.khi nghe được chữ “Đau”,

Hứa Hành liền trấn an nói: “Yên tâm, có lẽ là sẽ thoải mái lắm.”

“Ừm!” Lần này, tiếng đáp lại của Lâm Vũ lớn hơn một chút. Hắn hoàn toàn tin tưởng giống cái nhà mình—— “Ngáo!” Sự tin tưởng kiên định này còn chưa kịp nghĩ xong ở trong lòng, Lâm Vũ đã đau đến hét to một tiếng. Hắn nhanh chóng xoay người lại, nước mắt lưng tròng mà nhìn về phía Hứa Hành: “Em, sao em đánh ta?”

Con đau nhói trong xương thịt làm cho Lâm Vũ khó chịu cực kỳ! Cho dù Hứa Hành không dùng lực chỗ đó, đau đớn vẫn không giảm.

Hứa Hành kinh ngạc nhìn Lâm Vũ một cái. Vừa rồi cậu dựa theo kỹ thuật ấn vị trí huyệt phế du, không ngờ phản ứng của Lâm Vũ lại mạnh như vậy.

Hơi suy tư, Hứa Hành dùng ngón tay ấn vị trí vừa rồi: “Chỗ này từng bị thương sao?” Khi ấn vào các huyệt đạo tương ứng với các nội tạng, cho dù nội tạng không khoẻ, cũng sẽ căng đau, mà không phải đau nhói thế này.

Đôi mắt vàng nhạt củaLâm Vũ một bỗng chốc sáng còn hơn cả mặt trời: “Sao em biết?”

Hứa Hành không trực tiếp trả lời, mà là nhíu mày hỏi: “Sao lại bị thương?”

Lâm Vũ không thèm để ý nói: “Bị linh cẩu trong khu rừng Hắc Ám cắn một cái, cắn đến xương luôn. Chỉ là không sao rồi, mẹ của ta tìm Tư tế của bộ lạc Cao Sơn, rất nhanh đã chữa khỏi cho ta.”

Trị hết?

“Người đó chữa trị thế nào?” Hứa Hành nhịn không được hỏi, là dùng thảo dược hay nước muối đậm đặc sát trùng? Chắc là thảo dược rồi, dù sau phân trâu cũng chỉ có thể làm tan máu bầm mà thôi.

Lâm Vũ thành thật đáp: “Người đó nhẹ nhàng đặt tay lên vết thương của ta, miệng vết thương liền khép lại.”

Khép lại?

“Cũng không rửa vết thương chút nào sao?” Hứa Hành trừng mắt chất vấn nói. Cậu ngơ ngác. Thế này còn không phải là kiểu “Bị dao phay chém, sau đó vào bệnh viện, bác sĩ vừa bắt tay đã khâu lại” sao?

Lâm Vũ chần chờ rồi ngoan ngoãn mà gật đầu, ánh mắt lộ ra nghi hoặc rõ ràng. Hắn cảm thấy được vẻ mặt của bé giống cái có chút không ổn, nhưng vết thương cũng khép lại rồi, bộ không phải là chuyện tốt hay sao?

Hứa Hành lại không cho rằng như vậy.

Cậu bỗng chốc nghĩ tới nhớ tới vết thương của Lâm Vũ hai ngày trước, lập tức cúi xuống quan sát eo của Lâm Vũ. Chỉ thấy vết thương trước đó còn chảy máu giờ đã hoàn toàn khép lại, chỉ để lại một vết ngấn trắng, tin rằng sau một thời gian sẽ không còn dấu vết gì ở đây nữa.

Xem ra năng lực chữa trị của Tư tế đúng là rất mạnh, nhưng lại có nhược điểm nghiêm trọng..

Theo lời kể của Lâm Vũ, vết thương của hắn là bị linh cẩu cắn, trên miệng vết thương chắc chắn sẽ dính nước miếng của linh cẩu, nói không chừng còn có cao răng. Nhưng mà, Tư tế của bộ lạc Cao Sơn lại trực tiếp làm cho nó khép lại mà không sát trùng trước. Thế thì sẽ mang đến hậu quả rất không ổn! Rất có thể có nhiễm trùng bên trong vết thương, thậm chí có thể vẫn luôn tồn tại chứng viêm nhiễm.

Những chứng viêm nhiễm này có thể không phải là vấn đề khi các thú nhân còn trẻ. Theo thời gian trôi qua sẽ vô cùng có khả năng nhiễm trùng, đồng thời dẫn đến các triệu chứng sốt cao rồi lấy mạng của các người thú.

Ngải cứu và một số loại thuốc đông y có thể trị vết sẹo nhiễm trùng, nhưng nơi này là thế giới người thú, Hứa Hành cũng không nhất định có thể nhận biết được thảo dược ở nơi này.

·

Mang tâm trạng lo lắng lại bất đắc dĩ, Hứa Hành cúi đầu hôn lên môi của Lâm Vũ. Trong lòng cậu đã nạp việc tìm kiếm ngải thảo vào một ít vị thuốc đông y thường dùng vào danh sách việc cần làm của mình.

“Yên tâm, lần này ta sẽ không làm ngươi đau nữa đâu.” Hứa Hành dịu dàng vuốt ve vết thương của Lâm Vũ. Xúc cảm khác thường và ánh mắt dịu dàng của bé giống cái làm cho Lâm Vũ không thể nói nên lời nửa chữ “Không”.

Hắn ngoan ngoãn nằm trở về, còn duỗi thẳng cơ thể một chút.

Lần này Hứa Hành xuống tay đều hỏi Lâm Vũ từng bị thương ở chỗ nào. Không ngờ Lâm Vũ không nhìn thấy vết sẹo gì, lại là mình đầy thương tích.

Vai sau, xương sườn, hai bên eo sườn, còn có hai cái đùi, thậm chí cả mông cũng không thể thoát khỏi vết cắn của dã thú.

Hứa Hành nhíu mày, cố gắng ấn từng cái một, may mà chỉ có trong chỗ vừa rồi bị chứng viêm. Lúc này cậu mới nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi hoàn toàn hiểu được tình trạng thân thể của Lâm Vũ, trong đầu Hứa Hành lại suy tư phương pháp và kỹ thuật massage một chút, lúc này mới xuống tay lần nữa.

Rất nhanh, Lâm Vũ đã cảm nhận được khác biệt. Hắn cảm giác sức lực của bé giống cái khác với vừa rồi, có một chút kỳ quái, nhưng theo sức lực của bé giống cái tăng lên một chút, ngón tay chạm vào nhiều nơi hơn, một loại cảm giác kỳ diệu thoải mái bao bọc lấy hắn.

Đặc biệt là khi xoa bóp đến eo mông, ngón tay xoa ấn ở trên da, Lâm Vũ chỉ cảm thấy ê ê căng căng; khi ngón tay rời đi, hắn cũng không phải không có cảm giác, mà là giữ lại cảm giác thư giãn và thoải mái xưa nay chưa từng có, tựa như eo và mông cũng ăn thịt no rồi, sau đó phơi nắng trong mùa đông lạnh giá.

·

Hứa Hành ấn xuống rồi dừng lại hai giây, là một cái đuôi bỗng chốc mọc ra từ sau eo của Lâm Vũ, si mê mà quấn lên cánh tay của cậu. Cậu lại ngẩng đầu nhìn thấy vị trí lỗ tai ban đầu, quả thực hiện ra hai cái lỗ tai lông xù xù, còn đang run nhẹ nữa.

Thông qua chuyện làʍ t̠ìиɦ đêm qua, Hứa Hành đã biết được người thú không chỉ nửa hóa thú khi săn thú, khi bọn họ thoải mái đến không chịu được, cũng sẽ lộ ra lỗ tai và cái đuôi của mình.

Xem ra, hiện tại Lâm Vũ rất thoải mái.

Tâm trạng của Hứa Hành vui sướиɠ không ít.

Tình huống này đủ chứng minh ý tưởng mở tiệm vật lý trị liệu của cậu rất có triển vọng!

Massage không chỉ khiến con người cảm thấy thoải mái mà còn tạm thời làm giảm đi sự đau đớn và trì trệ do căng cơ của người thú. Nếu hắn còn có thể tìm được ngải cứu và các loại cây khác có thể chế ra thạch cao hoặc dầu thuốc, nói không chừng còn có thể làm một cái vật lý trị liệu trung y truyền thống.

Như vậy, tiệm vật lý trị liệu không chỉ có một công hiệu “Làm người ta thoải mái”, còn có thể “Làm người ta khỏe mạnh”.

Hứa Hành nghĩ về viễn cảnh tốt đẹp này trong đầu, kỹ thuật cũng tìm về xúc cảm ở trong tiệm. Thông qua xoa bóp và cảm nhận phản ứng của các cơ bằng đầu ngón tay, cậu càng thêm hiểu biết cơ bắp nào của Lâm Vũ cần cậu thả lỏng, kinh mạch nào cần cậu khai thông bằng ngón tay.

Mà Lâm Vũ bị kỹ thuật phải nói là đỉnh cao của Hứa Hành xoa ấn, chỉ cảm thấy cảm giác thoải mái càng ngày càng mãnh liệt, đến cuối cùng, hắn thậm chí thoải mái đến mơ màng sắp ngủ.

Hứa Hành lại phải ngừng massage lại.

Vừa rồi Lâm Vũ còn tỉnh ngủ, thế mà bị hắn ấn đến ngủ luôn rồi. Lâm Vũ ngủ cũng không ảnh hưởng động tác Hứa Hành, nhưng vấn đề là khi hắn ngủ, thế mà biến trở về hình thú.

Một con báo đốm to lớn nằm ở trong ổ ngủ ngáy o o.

Hứa Hành đành phải mỉm cười dừng lại, để cho con báo ngủ yên hơn một chút.

·

Hứa Hành lén ra khỏi nhà tranh, đi dọn chảo đá vừa rồi chưa kịp dọn, lại xử lý các nguyên liệu nấu ăn khác.

Trong rỗ đồ ăn Lâm Vũ chuẩn bị cho cậu, ngoại trừ hai con cá, còn có một ít quả mọng trông giống như quả việt quất. Hứa Hành tùy ý lấy một quả nếm thử, mùi vị lại ngọt hơn việt quất, ăn lên so với blueberry, giống dâu tây hơn quả việt quất, mà còn nhiều nước hơn.

Cậu thích quả này.

Cậu còn phát hiện, mấy quả mà Lâm Vũ tìm cho cậu không có quả nào là không ngọt.

Sau khi cảm nhận được tình cảm của người yêu, Hứa Hành liền đặt rổ quả và chảo đá trở về nhà tranh, len lén lấy điện thoại di động ra, đi ra ngoài phòng ghi lại một ít phát âm danh từ thường dùng, thuận tiện để sau này cậu học tập. Cậu vừa dùng di động ghi âm, vừa đi dạo ở chỗ cách nhà tranh năm mươi mét. Phạm vi thuộc về phạm vi an ninh của bộ lạc Hà Biên, có người thú đảm nhiệm bảo vệ đi loanh quanh ở cách đó không xa, xua đuổi một số rắn độc cùng dã thú.

Hứa Hành vừa ghi âm, vừa định xem gần đây có thảo dược gì không. Cậu thật sự đúng là phát hiện một ít loại thuốc đông y như —— thương nhĩ, sài hồ, rễ sắn và hoàng kỳ, còn có tía tô và hành dại.

Khi nhìn thấy tía tô và hành dại, Hứa Hành hưng phấn đến tay muốn run lên. Đây chính là đồ gia vị quý giá đấy nhá!

Nhưng ngay sau đó, cậu lại cảm thấy sự phân bố thực vật ở thế giới này, hình như có chút vấn đề. Nếu cậu nhớ không lầm, các tỉnh phân bố hoàng kỳ ở Trung Quốc hoàn toàn khác với những khu vực phân bố hành dại và tía tô.

Vậy lục địa này là thế nào? Không chỉ sự phân bố của các loài động vật có vấn đề mà ngay cả thực vật cũng kỳ lạ nữa.

Hứa Hành suy tư mười giây thì tuyên bố bỏ cuộc. Hắn chỉ là một người đến từ bên ngoài, không cần thiết phải đi sâu nghiên cứu cái cấu tạo này. Huống hồ, chẳng lẽ còn chuyện gì không thể tưởng tượng hơn chuyện dã thú biến thành người sao?

Cùng với sau nghĩ “Tại sao thế giới lại như thế”, thì thà nhanh chóng tìm mấy vị thảo dược, trở về xem xem bào chế thế nào còn hơn.

Nhờ ham mê tự học, cậu đã tải rất nhiều ứng dụng về thuốc đồng y về điện thoại di động. Cậu còn vì học tập mà đầu tư số tiền lớn mua di động có bộ nhớ 512G. Bởi vậy, so với những người khác sử dụng điện thoại của mình, cậu rất ít khi xóa bộ nhớ đệm của điện thoại.

Hiện tại, ôm phương pháp thử một lần, Hứa Hành mở một trong các app đó.

Chạm vào giao diện cực kỳ mượt, tuy rằng không thể lên mạng, nhưng cậu có thể xem lại các kiến thức mà cậu đã xem trước đó.

Hứa Hành kích động không thôi, lập tức ngồi xổm xuống, chuẩn bị nhổ mấy nắm hành dại, ngắt vài lá tía tô.

Bỗng nhiên, phía sau truyền đến một giọng nói non nớt: “Giống cái, ngươi có thể nhận nuôi ta không?”