Chương 42: Tư tế khiến người ta phải dụi mắt nhìn

Ngải cứu là nguyên liệu quan trọng của phương pháp châm cứu bằng ngải cứu. Mà ngải cứu có thể đả thông kinh mạch, thúc đẩy khí huyết lưu thông, đuổi lạnh khử ẩm, giảm sưng, là một phương pháp vật lý trị liệu rất hữu hiệu và phổ biến.

Hứa Hành không chỉ cần hiện tại, mà còn cần sự trợ giúp của thứ này để phát triển mở rộng sự nghiệp vật lý trị liệu ở trong bộ lạc.

Nhưng mà, khi Hứa Hành đưa cho Lâm Vũ xem hình ảnh ngải cứu trong điện thoại, Lâm Vũ lại nói: “Ta chưa từng thấy cây này.”

Hứa Hành nghe thấy đáp án này, chỉ cảm thấy không thể tin. Phải biết rằng mấy cây thực vật như cây ngải, hành dại và sài hồ…, trên cơ bản đều sống cùng một khu vực, khắp nơi đều có.

Sao nơi này lại không có chứ?

Hứa Hành không thể tin được mà thu hồi di động, ngược lại bảo con báo đi quan sát tình huống mới nhất của sư tử con.

Nơi này không có thiết bị dụng cụ, Hứa Hành liền dùng khứu giác và thính giác xuất sắc của Lâm Vũ để xác nhận miệng vết thương của sư tử con có bị mưng mủ, hô hấp có yếu nữa hay không.

Trong ánh sáng lờ mờ của buổi sớm mai, Báo Báo đi đến bên cạnh sư tử nhỏ, ngửi ngửi vết thương mới bị cắt thịt hôm qua, không vui mà hít một cái: “Không được, thối quá.” Dứt lời, hắn liền quay đầu hắt xì một cái.

Hứa Hành nghe được lời này trong lòng lạnh lẽo, may mà câu kế tiếp của Lâm Vũ là: “Hơi thở lại chậm hơn hôm qua.”

Hôm qua hơi thở của sư tử nhỏ mỏng manh mà dồn dập, là bởi vì sốt cao dẫn đến hô hấp khó khăn, cho nên mới thở gấp. Hiện tại, tần suất hô hấp của hắn chậm lại, nói không chừng là do nhiệt độ hạ xuống.

Hứa Hành vui mừng trong lòng, đôi mắt lập tức cười thành hình trăng non. Giây tiếp theo, cậu đứng dậy, đôi mắt đẹp lại nheo lại nghiến răng chịu đựng.

Eo ơi, đau quá đi!

Hứa Hành một tay đỡ eo, một tay đỡ tường, Lâm Vũ nghiêng đầu nghi hoặc nhìn sang, cậu chậm rãi đứng thẳng người, đi đến trước người sư tử nhỏ, sờ sờ đệm chân của hắn. So với hôm qua, đệm chân của sư tử nhỏ đã biến trở về màu hồng nhạt lần nữa, nhiệt độ cũng thấp hơn hôm qua rất nhiều.

Trong lòng Hứa Hành yên tâm một chút. Cậu đang đang định gỡ khăn giấy ra khỏi mặt sư tử nhỏ để quan sát tình huống, đầu của Lâm Vũ đầu lại lủi đến, đẩy tay của cậu lên.

“Em làm sao vậy?” Lâm Vũ lo lắng lại kinh ngạc nhìn cậu. Hắn không biết tại sao bé giống cái lại như vậy, cứ y như mấy giống cái đang mang thai khác, đỡ tường đi đường. Chẳng lẽ hắn lợi hại như vậy, làm cho bé giống cái có luôn rồi sao?

Lâm Vũ nghĩ đến đây thì kinh ngạc mở to hai mắt, mũi giật giật điên cuồng, cố gắng tìm kiếm một chút mùi tanh mà sau khi giống cái mang thai nên có từ mùi thịt thối.

Hứa Hành nghe vậy, tức giận thuận tay bát lên trán hắn một cái, nhưng khi trả lời, cậu vẫn lựa chọn che giấu một phần sự thật: “Là hôm trước bị Lâm Na đâm, hiện tại cả người đều đau.”

Lâm Vũ càng khϊếp sợ hơn: “Cái gì? Lâm Na đáng giận, vậy mà cô ta còn nói không có đυ.ng vào người của em!” Báo Báo tức giận đến nhe răng. Sau đó hắn dùng thân thể cọ nhẹ vào Hứa Hành, “Mau lên đây, ta cõng em đến chỗ Tư tế chữa trị!”

“Có thể chữa sao?” Hứa Hành ánh mắt sáng ngời.

Nếu có thể lập tức chữa khỏi, ai lại đi chịu đựng chứ?

Lâm Vũ gật gật đầu, trực tiếp đẩy thân thể của mình tới dưới chân Hứa Hành, hất đầu nói: “Đi lên đi!”

·

Có lẽ là bởi vì còn sớm, hôm nay Lâm Vũ chở Hứa Hành đi qua đường lớn, khi đi đến khu vực trung tâm trong bộ lạc, hai bên đường cũng không có nhiều người.

Nhưng Hứa Hành vẫn nhìn thấy được con gấu to kia, gã thò đầu từ phía sau căn nhà lớn nhất trong bộ lạc

Con gấu kia quá nổi bậc, Hứa Hành đương nhiên nhìn thấy được. Trùng hợp chính là, khi cậu nhìn qua, ánh mắt hai người liền đâm thẳng vào nhau.

Hứa Hành muốn bày ra vẻ hiền lành, nhưng toàn thân của cậu đều đau, chỉ có thể gật đầu xem như chào hỏi.

Gấu to cũng chậm rãi gật đầu với cậu.

Hứa Hành không đặt việc nhỏ này ở trong lòng, chỉ ôm chặt cổ của Lâm Vũ, một đường xóc nảy đến đi tới nhà của Tư tế.

·

Nhà của Tư tế khác với các người thú khác. Cửa nhà của các người thú khác đều được hướng xéo ra bên ngoài đường để mọi người không thể nhìn thấy bên trong có gì. Nhưng nhà của Tư tế được xây ở giữa đường lớn, cửa nhà hướng thẳng ra phía đường.

Bởi vậy, khi Hứa Hành đến nơi thì liền gặp được Tư tế đứng ở cửa. Cô vẫn xinh đẹp như vậy, thoạt nhìn không giống như là người thú trong bộ lạc nguyên thủy, mà giống một vũ công bộ lạc bí ẩn sắp biểu diễn điệu múa trên sân khấu.

“Hứa, ngươi không khỏe sao?” Tư tế chậm rãi đi đến trước mặt Hứa Hành, để sát vào ngửi, “Trên người của ngươi có mùi thực vật. Chỉ có ta không thể chữa trị cho người thú ăn hoa cỏ dại linh tinh.”

Hứa Hành không ngờ mũi của Tư tế cũng nhạy như vậy. Mùi trên người của cậu chắc hẳn là ngày hôm qua chữa trị cho sư tử nhỏ bị dính lên. Cũng may bản thân của cậu có vết thương, đương nhiên có thể nói được.

“Chỗ từng bị Lâm Na đâm rất đau. Ta cần ngài giúp, Tư tế.” Hứa Hành nói, chờ Tư tế phất tay một cái, cậu sẽ hết đau ngay.

Tư tế lại không đồng ý ngay, chỉ tò mò hỏi: “Ngươi ăn hoa cỏ gì? Vì sao lại ăn?”

“Ta ăn rất nhiều loại, có……” Hứa Hành dừng lại, cậu không biết nơi này hình dung sài hồ cùng cây kim ngân như thế nào.

Cũng may Lâm Vũ nháy mắt hiểu được tại cậu sao tạm dừng, lập tức nói tiếp: “Tư tế, là cỏ có thể thấy được khắp nơi và hoa màu vàng ở bờ sông.”

Ra là không có tên.

Hứa Hành cảm thấy may mắn vì mình không trả lời ngay, cũng vui vì Lâm Vũ có thần giao cách cảm nói thay cho cậu.

Nhưng mà, sở dĩ Tư tế có thể trở thành sứ giả của Thần, là bởi vì trí tuệ của cô vượt xa các người thú khác, đương nhiên không phải dăm ba câu là có thể lừa cho qua.

“Hứa, tại sao ngươi không nói tiếp? Là những hoa cỏ đó có vấn đề, hay bộ lạc trước đây của ngươi yêu cầu ngươi giữ bí mật về tác dụng của chúng?” Tư tế nghịch ngợm mà chớp chớp mắt với Hứa Hành, cười nói, “Hiện tại ngươi còn chưa hoàn toàn gia nhập bộ lạc. Bởi vậy, cho dù ngươi là giống cái, ta cũng có thể từ chối chữa trị cho ngươi.”

Nghe được lời này, Hứa Hành làm gì còn dám giấu giếm, chỉ có thể giả bộ bất đắc dĩ mà nói ra cái tên sài hồ cùng cây kim ngân, bao gồm cả tác dụng của chúng nó.

Thực ra, cậu không cảm thấy cần phải giấu giếm cái gì, so với trâu rừng thì hai loại này mới là dược liệu nghiêm túc.

Tư tế nghe xong, đôi mắt hơi mở lớn, trong ánh mắt để lộ ra vài phần khát khao.

“Thì ra là thế.” Tư tế dùng giọng điệu sùng kính nói, “"Tư tế trong bộ lạc trước đây của các ngươi quả thực là một giống cái lợi hại! Phải biết rằng, chỉ có nếm thửu các thực vật đó thì mới có thể biết được tác dụng của chúng nó. Cô ấy đúng là vừa cố gắng vừa may mắn……” Tiếng nói chuyện của cô dần dần nhỏ lại, như là nhớ tới cái gì, trong mắt hiện lên một tia buồn bã.

Nháy mắt tiếp theo, cô thu lại mọi cảm xúc này, nâng tay lên rồi đặt lòng bàn tay lên trán của Hứa Hành.

Hơi nóng nóng hơn lòng bàn tay một chút, từ từ lan ra từ nơi da thịt chạm vào nhau rồi từ từ di chuyển xuống cơ thể. Hơi nóng này chảy đến đâu thì cơn đau không còn rõ ràng nữa.

Hứa Hành đã nhiều lần cảm nhận được sức mạnh của Tư tế, hoặc là năng lực của Thần. Về mặt chữa trị, cái này còn nhanh hơn cả thuốc tây.

Nửa phút sau, Tư tế thu hồi tay. Luồng nhiệt lập tức được rút ra khỏi cơ thể Hứa Hành.

Hứa Hành cử động tay chân, duỗi thẳng eo, thân thể vẫn có chút khó chịu, nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với trước đó. Cậu nói cám ơn, nhưng khác với vừa rồi cậu nghĩ, Tư tế có được năng lực thần kỳ lại mong cậu có thể mang hai loại thảo dược kia đến cho cô xem.

“Được. Ta sẽ bảo Lâm Vũ mang tới.” Hứa Hành hoàn toàn không nghĩ nhiều mà đồng ý.

Khuôn mặt của Tư tế lộ ra vài phần ý cười. Ngay sau đó cô lại đưa ra yêu cầu nói: “Nếu ngươi còn thấy được các loại thảo dược mà ngươi biết khác, có thể chia sẻ với ta không?”

Hứa Hành gật gật đầu đồng ý. Cậu cũng không phải muốn giấu dốt mặt này, cậu chỉ là trong tiềm thức cảm thấy có lẽ các người thú không cần đùng đến. Năng lực chữa trị của Tư tế lợi hại như vậy, thảo dược so với nó đúng là khác nhau một trời một vực.

·

Hứa Hành xoay người muốn đi về. Nhưng ngay sau đó cậu lại nghĩ đến một chuyện rất quan trọng. Có một số loại thuốc khi chưa trải qua bào chế thì sẽ có độc. Ví dụ như, ô đầu, khi chưa bào chế hoặc bào chế không đúng cách có thể sẽ độc chết người.

Cậu vội vàng bổ sung nói: “Ta có thể chia sẻ cái vị thuốc với ngài, nhưng ta không nắm chắc được phương pháp sử dụng cụ thể. Cho nên, ngay cả khi ngài biết công dụng của những loại hoa cỏ này, thì cũng không được sử dụng chúng một cách tùy tiện.”

Tư tế gật gật đầu, giọng nói trầm thấp hơn khi nãy mấy phần nói: “Ta biết chúng nó có thể sẽ có độc. Tư tế đời trước chính là bị độc chết sau khi thử hoa tím kia.”

Nghe được lời này, Hứa Hành bỗng nhiên hiểu được tại sao Tư tế lại nói Tư tế mà cậu bịa ra “May mắn”. Bởi vì “Tư tế” trong miệng Hứa Hành sau khi thử nhiều loại thuốc như vậy, mà vẫn không hề bị độc chết.

Nghĩ đến đây, Hứa Hành lại nảy sinh nghi hoặc: “Tư tế, nếu năng lực ‘chữa trị’ đều đã mạnh như thế, vì sao ngài và Tư tế đời trước còn phải nghiên cứu những hoa cỏ này chứ?”

“Thực ra, năng lực ‘chữa trị’ là một loại năng lực rất hạn hẹp, không có lợi hại như ngươi nghĩ đâu. Ta có thể giảm bớt chỉ có đau đớn trên da thịt. Nếu xương hoặc các nội tạng trong cơ thể người thú cảm thấy đau, có khả năng khá lớn cho dù ta sử dụng năng lực, cơn đau đớn của bọn họ cũng sẽ không giảm bớt.”

Hứa Hành hơi ngạc nhiên trong chớp mắt. Cậu không ngờ “Chữa trị” không giống như những gì cậu nghĩ, không có tác dụng đối với mọi bệnh tật.

Lúc này, mặt trời cuối cùng đã ló dạng khỏi đường chân trời. Ánh nắng màu đỏ cam bắt đầu chiếu xuống mặt đất, còn có khuôn mặt tràn ngập thần tính của Tư tế.

Vị Tư tế vẫn luôn làm Hứa Hành phải dụi mắt mà nhìn này lại nói ra điều làm cậu khϊếp sợ lần nữa, cô nói: “Còn nữa, năng lực chữa trị chỉ có Tư tế triển khai không thể mở rộng cho mọi người thú. Nếu người thú bị thương nằm ngoài tầm với của Tư tế, vậy thì bọn họ chỉ có thể chịu đựng đau đớn chờ đợi cái chết sao? Theo ý ta, chúng ta là đối tượng được Thần quan tâm, không phải con cái của ngài. Chúng ta nên sùng kính Thần, biết ơn Thần, nhưng không nên ỷ lại quá vào Thần. Chúng ta cũng phải tìm được cách chữa trị thuộc về mình. Nếu không, khi nào chúng ta mới có thể thực hiện được kỳ vọng của Thần đối với chúng ta đây?”

Kỳ vọng của thần với người thú sao?

Hứa Hành suy nghĩ một chút, mới nhớ lại nội dung Lâm Vũ từng nói với cậu —— thần không đành lòng nhìn thấy những dã thú có linh tính đấu tranh để sinh tồn trong tự nhiên, cho nên đã biến bọn họ thành người thú. Mục đích đương nhiên là hy vọng các người thú có thể sống dễ dàng hơn trong thế giới tự nhiên..

Như lời Tư tế đã nói, nếu các người thú vẫn luôn ỷ lại sức mạnh của Thần thì đúng là rất khó có thể phát triển đáng kể.

Hứa Hành không giấu được vẻ kinh ngạc mà nhìn người phụ xinh đẹp trước mặt.

Trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn, thà dựa vào chính mình còn hơn dựa vào người khác, có hai suy nghĩ này cũng đủ chứng minh Tư tế là một nhân vật rất lợi hại.