Chương 1.1: Tôi không thích cô

"Tô Thiên Duyệt, tôi nói lại một lần cuối cùng, TÔI, KHÔNG, HỀ, THÍCH, CÔ, đừng lại đến đưa đồ ăn sáng cho tôi nữa!"

Khoảng khắc đó Tô Thiên Duyệt khôi phục ý thức lần nữa, liền nhìn thấy một nam sinh đang đứng trước mặt cô với vẻ mặt mất kiên nhẫn. Trong tay cô đang cầm một hộp cơm màu hồng hoạ tiết hình trái tim, hình như đó là hộp cơm mà nam sinh này vừa đề cập đến?

Nhưng không phải cô đã ch*t rồi sao, làm sao đột nhiên xuất hiện ở chỗ này? Mặc dù nam sinh trước mặt rất ưa nhìn, nhưng cô không quen anh ta nha.

Thế là Tô Thiên Duyệt nhìn anh ta với vẻ mặt xa lạ, ngờ vực: "Cho hỏi, anh... là ai?"

Âu Dương Hiên ngây người trong chốc lát, liền mở miệng cười nhạo: "Sao nào, thủ đoạn mới của cô à, muốn hấp dẫn sự chú ý của tôi?"

Từ khi vừa nhập học năm nhất cô ta đã theo đuổi hắn không ngừng, lúc này lại giả vờ như không quen biết có phải là quá giả tạo rồi không?" muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn, hừ(cười khẩy) không dễ thế đâu!

Lúc này một giọng nữ yếu ớt từ phía sau đám người truyền đến: "Âu Dương Hiên... điểm tâm anh yêu cầu tôi làm, tôi đã mang tới rồi này."

Tô Thiên Duyệt nghe chữ "Âu Dương Hiên" ngay lập tức sững người.

Chuyển động cái cổ cứng đơ của mình, nhìn quanh một lượt, cô mới nhận ra bản thân đứng ngay trước cổng trường, trên cổng trường nổi bật bốn chữ thϊếp vàng to lớn "Học viện Anh Hoàng". Đám đông vây quanh đều là thanh thiếu niên ở độ tuổi đôi mươi, rõ ràng là dáng vẻ của sinh viên đại học.

Kết hợp những điểm này cô chắc chắn mình đã xuyên sách rồi! Đây chính là cuốn tiểu thuyết Mary Sue mà cô đã xem trước khi ch*t, giai đoạn trước là thanh xuân vườn trường, giai đoạn sau là đô thị.

Bởi vì nữ chính trong sách có tên trùng với cô, cuối cùng bị ch*t thảm, cho nên cô có ấn tượng rất sâu. Âu Dương Hiên chính là nam chính của cuốn sách này, nữ phụ độc ác như cô vĩnh viễn không chiếm được nam chính.

Tô Thiên Duyệt vừa nắm được cốt truyện, liền nhìn thấy một cô gái trắng trẻo gầy gò từ trong đám người đi ra, trên tay còn cầm một hộp cơm, vẻ mặt bất đắc dĩ đưa cho Âu Dương Hiên, tựa hồ là bị ép buộc.

Cô gái đó có đôi mắt quật cường, ăn mặc giản dị hơn nhiều so với những học sinh xung quanh, mái tóc đen không nhuộm xõa thẳng xuống eo thon.

Cô lập tức đoán ra, đây là Anh Mộng Tuyết nữ chính của cuốn sách này.

Nghe cái tên rất đậm nét Mary Sue, cẩu huyết hơn là chỉ vì hôm qua cô nàng đã vô tình làm trầy xước chiếc xe hơi sang trọng của Âu Dương Hiên khi đang đạp xe sau giờ học, hơn nữa cô (AMT) quá nghèo không đủ tiền sửa chữa nên phải đưa đồ ăn sáng cho Âu Dương Hiên để trả nợ.

Các cô gái xung quanh lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.

"Anh Mộng Tuyết quả thật là may mắn nha, Âu Dương Hiên thế mà lại cho phép cô ta làm bữa sáng cho anh!"

"đúng đó, nếu cái này cũng tính là trừng phạt, vậy thì để tớ thay cô ta nhận hình phạt này đi!"

"So ra Tô Thiên Duyệt trông có vẻ tầm thường hơn, mặc dù được gia đình hai nhà định ra hôn ước với Âu Dương Hiên, vẫn mỗi ngày kiên trì làm bữa sáng tinh xảo cho Âu Dương Hiên, nhưng Âu Dương Hiên không thèm liếc mắt nhìn một cái!"

Âu Dương Hiên làm như không nghe thấy những lời nói đó, mà nhìn Anh Mộng Tuyết với ánh mắt bảy phần lạnh lùng ba phần kiêu ngạo, nhướng mày hỏi: "Cô... cô đã chuẩn bị cho tôi cái gì?"

Anh Mộng Tuyết cuối thấp đầu, nhỏ giọng đáp: "Buổi sáng không kịp làm nhiều, chỉ có cháo với dưa cải muối."

Âu Dương Hiên mặt tối sầm xuống, đám đông liếc nhìn qua, lập tức chuyển thành vui mừng: "Hóa ra là đồ mà bản thiếu gia chưa từng ăn qua!"

Thoáng chốc hắn nhớ tới Tô Thiên Duyệt vẫn còn đứng bên cạnh mình, vì vậy hắn nói với cô với vẻ mặt chán ghét: "Nhìn thấy chưa, chỉ có loại bữa sáng này mới có thể khơi dậy hứng thú của bản thiếu gia, mà cô... đã được định sẵn là không có cửa!"

Dứt lời, hắn không chút khách khí giật lấy hộp cơm màu hồng từ trong tay Tô Thiên Duyệt, ném vào thùng rác dưới bóng cây.

Sau khi hộp cơm đập vào thùng rác liền mở ra, rất nhiều món ăn bên trong được bày ra trước mắt mọi người — bít tết, cá hồi, hàu với mì ống tinh xảo...

Sau khi nhìn thấy, Tô Thiên Duyệt trong lòng điên cuồng gào thét: Đây là thói quen thường thấy trong tiểu thuyết của Mary Sue, cho dù nữ phụ có chuẩn bị kỹ càng đến đâu cũng không bằng nữ chính làm qua loa lấy lệ! Người bình thường nên chọn cơm hộp cô ta đưa đúng không?

Quả nhiên, Âu Dương Hiên chỉ là khinh thường liếc cô một cái, sau đó trực tiếp không để ý tới cô, nói với Anh Mộng Tuyết: “Cô đừng quên cô còn nợ thiếu gia 9999 bữa sáng, không được phép thiếu một ngày! Nếu không...cô ch*t chắc rồi!"

Anh Mộng Tuyết vẫn vẻ mặt bất đắc dĩ đó, nắm chặt tay nói: "Tôi nhất định sẽ trả đủ."

Lúc này Âu Dương Hiên mới ậm ừ hài lòng, đút một tay vào túi, xoay người đi về phía trước.

"Đợi đã!" phía sau hắn, Tô Thiên Duyệt tựa hồ đột nhiên nghĩ tới cái gì, mở miệng ngăn cản hắn, "Ai cho phép anh ném hộp cơm của tôi vào thùng rác?" Tôi đã nói qua bữa sáng hôm nay không phải đưa cho anh!"

Dứt lời, đám đông vây xem liền náo động lên.

Âu Dương Hiên dừng bước, quay đầu nhìn cô, giọng nói biểu lộ sự nghi ngờ: "Ồ, vậy còn có thể đưa cho ai?"

“Tôi...”

-------

👋👋👋👋👋

Cảm ơn các đọc giả đã ủng hộ truyện, mỗi lượt xem của mọi người đã tạo động lực cho editor NN dịch chương mới. Do thời gian dịch chương không cố định nên NN mong mọi người nhấn chuông theo dõi truyện để có thể xem được những chương mới sớm nhất!

Chúc mọi người có những phút giây đọc truyện vui vẻ. Xin cảm ơn mọi người rất nhiều! 😊