Chương 6.2: Cô ấy là thật lòng sao?

Tiết thứ hai là môn chuyên ngành, cần chuyển đến phòng học khác nhỏ hơn, lớp quản trị kinh tế 1 và 2 không học chung lớp nữa.

Tô Thiên Duyệt vô cùng hài lòng khi nghĩ đến việc bản thân tiếp tục ngồi cùng bàn với Lạc Dạ Hàn, vì vậy cô đi theo anh ta từng bước và đi về phía lớp học nhỏ.

Lạc Dạ Hàn đi rất nhanh, cô dường như không thể theo kịp.

Nhưng lúc này, Anh Mộng Tuyết học lớp 1, chạy phía sau vừa gọi tên cô: "Thiên Duyệt, tớ có thể nói chuyện riêng với cậu vài câu được không?"

Tô Thiên Duyệt thực sự không muốn nói chuyện với cô ta, nhưng cô cũng tò mò cô ta có chuyện gì tìm mình, vì vậy cô dừng lại và nhàn nhạt đáp "Cô nói đi."

Anh Mộng Tuyết cúi đầu, thận trọng nói: "Tớ luôn cảm thấy thái độ của cậu đối với tớ tựa hồ không giống với trước kia... Chẳng lẽ là bởi vì tớ mang bữa sáng cho Âu Dương Hiên sao? Tớ là bị ép buộc, nếu không làm hỏng đồ của hắn, tớ sẽ không làm ra hạ sách này! Tớ thề rằng tớ hoàn toàn không có chút mộng tưởng không nên có nào với hắn, nếu như cậu cần, tớ có thể giúp cậu!"

Mẹ cô là người hầu của Tô gia, bản thân sau giờ học cũng làm người hầu cho nhà họ Tô, vì vậy cô đã quen biết Tô Thiên Duyệt được vài năm.

Nhưng trước đó, Tô Thiên Duyệt đã chăm sóc cô ta rất nhiều, và chưa bao giờ giở thói đại tiểu thư trước mặt cô ta.

Tô Thiên Duyệt nghe cô ta nói xong, nhịn không được phẫn nộ trong lòng

Trong cốt truyện, nguyên chủ ban đầu đã chăm sóc Anh Mộng Tuyết rất tốt, nhưng không ngờ Anh Mộng Tuyết đã giả vờ dùng danh nghĩa "gán ghép" cô và Âu Dương Hiên, cuối cùng đổi lại cô ta có mối quan hệ thân thiết với Âu Dương Hiên, nhiều lần giả vờ vô tội và giải thích rằng "Tớ thực sự không có ý định cướp đi người đàn ông của cậu."

Cũng vì nguyên nhân này, mà nguyên chủ cảm thấy bản thân bị bạn tốt đâm sau lưng, hắc hóa thành nữ phụ ác độc.

Nhưng mọi người đều không quan tâm lúc đầu cô ấy đối xử với nữ chính tốt thế nào, cũng không quản cô vì sao lại trở nên độc ác, chỉ biết đứng góc độ của nữ chủ nhìn mọi chuyện. Họ mắng cô lòng dạ độc ác, rõ ràng là bạn tốt của nữ chính, cuối cùng vậy mà cùng nữ chính trở mặt thành thù, thật là không biết xấu hổ mà!

Vào lúc này, Tô Thiên Duyệt không muốn chấp nhận cái gọi là "gán ghép" của nữ chính. Trên thực tế, cô ấy ước rằng Anh Mộng Tuyết sớm ở bên Âu Dương Hiên, để cô ấy không quyến rũ Lạc Dạ Hàn, và Lạc Dạ Hàn sẽ không vì điều này mà hắc hóa.

Vì vậy Tô Thiên Nguyệt cũng giả vờ thân thiện, nắm lấy cánh tay của Anh Mộng Tuyết và ân cần đáp: "Mộng Tuyết, cậu suy nghĩ nhiều rồi. Sở dĩ hôm nay tớ đứng ra và nói cậu nên trả tiền thay Ninh Tiểu Tịch thực ra làvì để kéo cậu lại gần với Âu Dương Hiên hơn mà thôi! Chỉ cần cậu nợ anh ta nhiều hơn, thì ràng buộc giữa hai người sẽ ngày càng bền chặt! Tớ thực sự không còn thích anh ta nữa, nhưng tớ nghĩ hai cậu khá hợp nhau, nếu bạn thích anh ta, tớ có thể tiếp tục giúp hai cậu ở bên nhau!"

Anh Mộng Tuyết hơi sửng sốt, sau đó mặt mày đỏ ửng đáp lời: “Thiên Duyệt à, cậu nói gì thế! Tớ làm sao có thể thích Âu Dương Hiên tự cho mình là đúng, không xem ai ra gì được chứ.”

Những lời của Tô Thiên Duyệt đã đánh trúng vào góc khuất nào đó trong trái tim cô ta.

Cô ta không muốn thừa nhận rằng trong lòng cô chợt lóe lên một tia vui vẻ sau khi Âu Dương Hiên từ chối bữa sáng của Tô Thiên Duyệt mà chọn bữa sáng của cô ta.

Luận về ngoại hình luận về gia cảnh, cô ta không thể so sánh với Tô Thiên Duyệt, nhưng cô ta được Âu Dương Hiên đối xử tốt hơn Tô Thiên Duyệt, điều này chắc chắn thỏa mãn được sự phù phiếm nhỏ bé của cô ta.

Bởi vì quá kích động, giọng nói của Anh Mộng Tuyết có phần hơi lớn một chút, nhưng Âu Dương Hiên đứng cách đó không xa tự nhiên nghe được.

Thế là sắc mặt không vui rảo bước đến, đột ngột lại gần Anh Mộng Tuyết: “Cô dám ghét bỏ sao, bản thiếu gia không cần cô thích!”

Hắn ta không biết tại sao mình lại khó chịu như vậy, là vì hắn ta chán ghét Anh Mộng Tuyết, hay vì Tô Thiên Duyệt muốn giúp bọn họ bên nhau.

Cô nghĩ mình là ai, dựa vào cái gì mà lựa chọn thay hắn!

Tô Thiên Duyệt nhìn hai người bọn họ lôi lôi kéo kéo, nhếch môi khinh thường rồi rời đi.

Bởi vì cô đã đoán được những suy nghĩ sến súa của nam chính vào lúc này: Cái gì? Ngày thường có rất nhiều nữ nhân muốn ngã vào lòng bản thiếu gia, nhưng cô(AMT) không thích hắn chút nào! Nữ nhân, cô đã thành công khơi dậy khát vọng chinh phục của hắn!

Tô Thiên Tuyết lười để ý những chuyện nhỏ nhặt này, cô chỉ cần quan tâm Lạc Dạ Hàn là được rồi.

Nghĩ thế, cô vội vàng tìm kiếm bóng dáng anh trong đám người, cứ tưởng anh chắc hẳn đã lên lớp mới, không ngờ anh vẫn còn đứng cạnh chiếc bình nước gần đó, rót đầy cốc nước.

Tô Thiên Duyệt vui mừng, chạy nhanh qua đó, ngước khuôn mặt xinh đẹp lên cười nói với anh: “Lạc Dạ Hàn, anh đang đợi em sao?”