Chương 9.2: Dạy nữ chủ Mary Sue cách làm người

Xung quanh còn có mấy người hầu khác đang cùng Anh Mộng Tuyết quét dọn, tất cả đều cúi đầu không dám phát ra tiếng động, bởi vì chiếc bình cổ này được Tô Khải Minh mua với giá một triệu nhân dân tệ.

Má Chu tức giận mắng Anh Mộng Tuyết: "Lại là cô, một tháng cô làm hỏng bao nhiêu thứ rồi hả! Làm việc sao lại cẩu thả như vậy? Chờ ông chủ trở về xem cô giải thích như thế nào!"

Khó chịu vặn một bên mép tạp dề, Vương Bình Quyên vội vàng đi tới bảo vệ sau lưng cô ta, nói với Tô Thiên Duyệt: "Mộng Tuyết thật sự không phải cố ý..."

Trước đây, mỗi khi Anh Mộng Tuyết làm hỏng đồ, Tô Thiên Duyệt sẽ chủ động nói không sao cả, không cần cô ta phải chịu trách nhiệm.

Vì vậy, lần này Vương Bình Quyên cũng đang chờ đợi Tô Thiên Duyệt mở miệng.

Không ngờ bà ta đợi hồi lâu, Tô Thiên Duyệt cũng không tỏ thái độ gì, ngược lại má Chu liên tục trách mắng: “Lúc trước cô đã làm hỏng nhiều thứ của cô chủ tôi như vậy, đều không bắt buộc cô phải bồi thường. Đừng có mà được đằng chân lên đằng đầu!"

Anh Mộng Tuyết đứng sau lưng Vương Bình Quyên, cắn chặt môi dưới đến tái nhợt.

Hôm nay ở trường, Tô Thiên Duyệt đứng ra yêu cầu cô ta đền bù chiếc áo sơ mi của Âu Dương Hiên, mặc dù cuối cùng cô(TTD) nói rằng vì để tác hợp cô ta và Âu Dương Hiên nên mới làm thế, nhưng ít nhiều thì điều đó đã khiến Anh Mộng Tuyết cảm thấy khó chịu. Tô Thiên Tuyết dường như khác so với trước đây, nhưng cô ta không thể nói rõ được Tô Thiên Duyệt khác chỗ nào. Lúc này, cô ta nhìn thấy Tô Thiên Duyệt im lặng, không biết vì sao lại nóng nảy nói với má Chu: "Tôi sẽ bồi thường! Chỉ là bây giờ tôi không có tiền, mấy người có thể trừ một ngàn tệ vào tiền lương mỗi tháng của tôi và mẹ tôi để trả nợ."

Vừa dứt lời, Tô Thiên Duyệt cuối cùng cũng nói ra ý kiến của mình: "Được rồi, nếu Mộng Tuyết kiên quyết muốn trả tiền, vậy thì tôi sẽ không ngăn cản cậu nữa, nếu không cậu sẽ cảm thấy tội lỗi đúng không? Chỉ là chiếc bình này trị giá một triệu tệ. Theo như cách đền bù như vậy của cậu, gần 83 năm nữa mới trả hết nợ, năm nay cậu 19 tuổi, mẹ cậu 46 tuổi, sau 83 năm nữa hai người đã bao nhiêu tuổi?"

Ồ, còn muốn dùng chiêu đã xài với Âu Dương Hiên "Tôi sẽ dùng cả đời từ từ trả hết nợ, một ngày nào đó tôi sẽ trả hết" để áp dụng lên cô sao?

Cô không phải nam chính, cô sẽ không chiều theo ý cô ta, càng không muốn đợi kiếp sau để cô ta trả hết nợ!

Anh Mộng Tuyết nghe thấy những lời này thì sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ bàng hoàng và bất lực: “Chuyện này… quan trọng là tôi chỉ cần kiếm một công việc khác, sau đó chúng ta sẽ trả lại hai ngàn tệ mỗi tháng, rút ngắn thời gian thời gian trả nợ còn khoảng hơn 40 năm, như vậy có được không?"

Vương Bình Quyên lo lắng nắm tay cô ta, đau lòng nói: "Mộng Tuyết, con đã làm hai công việc rồi cùng lúc rồi, như vậy quá cực khổ rồi..."

Anh Mộng Tuyết dùng ánh mắt kiên quyết nhìn bà ta, nở một nụ cười kiên cường nói: “Mẹ, không sao đâu, con tin cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn!”

Cảnh tượng trước mắt tựa hồ rất đáng được thông cảm, nhưng Tô Thiên Duyệt vẫn không đồng cảm nổi.

Đây là bản chất của nữ chính Mary Sue, cô ta không biết gì ngoài trách móc nam chính, vẫn luôn cố tỏ ra đáng thương, nhưng sẽ luôn có những người nhìn thấy cô ấy đáng thương và ra tay giúp đỡ cô ta.

Nguyên chủ từng là một trong những người như vậy, quan trọng là nguyên chủ lúc đầu đã giúp đỡ Anh Mộng Tuyết rất nhiều, sau này khi Anh Mộng Tuyết và nguyên chủ có bất hòa, cô ta cũng chưa từng nghĩ đến phần ân tình này.

Vì vậy, bây giờ cô không muốn giúp đỡ cô ta! Nàng muốn xem, không có chính mình làm bàn đạp cho nữ chính, cuộc đời của nữ chính có thể thuận buồm xuôi gió, mọi chuyện đều suôn sẻ nữa hay không!

Vì vậy Tô Thiên Duyệt gật đầu và nói: "Mộng Tuyết, đề nghị của cậu khá ổn đấy, nhưng chỉ hứa suông là không đủ đâu. Dù sao, đây là một triệu tệ. Tôi cần tìm một luật sư để cùng cậu ký vào bản hợp đồng trả nợ."

Cô không muốn giúp đỡ nữ chính nữa, nhưng cũng sẽ không bày kế hãm hại cô ta, tóm lại, tất cả mọi hành động này đều sẽ nằm trong phạm vi cho phép.

Sắc mặt của Anh Mộng Tuyết và Vương Bình Quyên đột nhiên trở nên xám xịt.

Nửa giờ sau, luật sư tới cửa, mang theo hợp đồng đã soạn sẵn để họ ký tên và đóng dấu. Cầm bản hợp đồng giấy trắng mực đen, Anh Mộng Tuyết cảm thấy áp lực chưa từng có...

Mặc dù trước đó cô nợ bữa sáng của Âu Dương Hiên, nhưng cô không bị pháp luật ràng buộc và cũng không cảm thấy bối rối, không biết nên làm gì như lúc này.

Tô Thiên Duyệt hài lòng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy - đây là hiệu quả mà cô muốn, dạy nữ chính Mary Sue cách làm người!

Vương Bình Quyên không thể nuốt nổi cục tức này, phẫn nộ nói với Tô Thiên Duyệt: "Cô chủ, cô làm như vậy có quá đáng không? Đây là cố ý ép mẹ con tôi rời đi sao?"

Câu nói này có hàm ý trong đó, là vì biết bà ta nấu ăn hợp khẩu vị nên cả Tô Thiên Duyệt và Tô Quân đều thích ăn đồ bà ta nấu.

Tô Thiên Duyệt đang lo lắng về việc làm thế nào để đuổi hai mẹ con ra khỏi nhà, để tránh Tô Quân tiếp xúc với Anh Mộng Tuyết, vì vậy cô tận dụng cơ hội này và nói với bà ta giọng điệu rất chân thành và hào phóng: "Dì Vương, nếu dì cảm thấy ở lại Tô gia chúng tôi khiến dì buồn bực không vui, vậy dì có thể tìm nơi khác, tôi tôn trọng quyết định của dì."