Chương 112.1: Chúng ta chia tay đi

Kỳ thật thay quần áo chỉ mất mấy phút, nhưng Lạc Dạ Hàn lại có cảm giác như mình đã trải qua mấy thế kỷ rồi, trên trán thậm chí còn đổ một tầng mồ hôi.

Quá trình này đối với anh thật ngọt ngào, nhưng cũng là một loại tra tấn. Cô vừa mới nói thích anh, bây giờ lại xuất hiện trước mặt anh với bộ dạng không phòng bị như vậy, anh là một người đàn ông bình thường, sao có thể chịu đựng được?

Lúc này, ngoài cửa sổ mây dày che khuất vầng trăng, ánh sáng trong phòng đột nhiên tối sầm lại, sâu thẳm như đôi mắt của người đàn ông lúc này. "Thiên Thiên, em xem, anh đã giúp em thay quần áo, em có phải cũng nên giúp anh một chút không?"

——

Lúc này, khách khứa dần tản ra ngoài biệt thự của gia tộc Vũ Văn.

Nam Tiểu Tiểu đi ở cuối với vẻ mặt lo lắng, nắm lấy tay Dương Thiến, hỏi: "Cậu nói xem, Tô Thiên Duyệt chơi piano tốt hơn hay tớ chơi tốt hơn?"

Tại sao Tô Thiên Duyệt đột nhiên trở nên lợi hại như thế, cô không phục!

Dương Thiến chỉ có thể đặt tay lên trán cô: "Chà, phó hội trưởng, tôi say rồi, không nghe rõ cậu đang nói gì..."

Nam Tiểu Tiểu vẫn muốn tóm lấy cô ấy tiếp tục tra hỏi, nhưng Cảnh Hạo không biết từ lúc nào, xuất hiện từ phía sau, vỗ vỗ vai Nam Tiểu Tiểu: "Nam Tiểu Tiểu, em đừng làm khó dễ người ta, sao phải đi so sánh với Tô Thiên Duyệt?"

Nam Tiểu Tiểu xoay người hung hăng dẫm lên chân hắn: "Anh nói vậy là có ý gì! Anh cho rằng em không bằng cô ấy đúng không, cảm thấy em không biết tự lượng sức mình sao?"

Sau khi giẫm lên hắn, nhân lúc Cảnh Hạo nhảy cẳng lên vì đau cô ấy liền xách váy bỏ đi.

Cảnh Hạo đứng đó nghỉ ngơi một lúc, sau đó nhìn bóng lưng mảnh mai của cô gái khuất dần trong bóng tối, thở dài thấp giọng nói: “Ý anh là, thật ra em chỉ cần là chính mình thôi, đồ ngốc.”

Nhưng người buồn nhất đêm nay chắc chắn không phải Nam Tiểu Tiểu mà là mẹ Âu Dương Hiên, Trang Vân.

Bởi vì Âu Dương Hiên không những không nghe theo ý muốn của bà ta, còn mang Anh Mộng Tuyết đến sự kiện công khai như vậy, vốn dĩ bà ta muốn cho Anh Mộng Tuyết một bài học, lại bị cô ta làm cho mất mặt trước mọi người.

Lúc ấy bà chỉ cảm thấy có một đám người từ phía sau chỉ tay vào mình, cười nhạo bà ta không trấn áp được con trai mình.

Lúc này, mẹ của Cảnh Hạo, Phương Khiết, bước tới an ủi: “Trang Vân, em nghĩ Âu Dương Hiên thực ra không thích Anh Mộng Tuyết đến thế, bởi vì mình càng chống đối, con càng nổi loạn. Giống như lúc trước chị tự chủ trương để Dương Hiên và Tô Thiên Duyệt đính hôn vậy, chị càng gây áp lực lên con mình thì nó sẽ càng phản kháng."

Hai người là bạn bè thân thiết nhiều năm nên bà ấy đương nhiên biết tâm trạng của Trang Vân lúc này.

Trang Vân sửng sốt một chút: "Ý của em là... em muốn chị đồng ý cho con chị ở bên Anh Mộng Tuyết?"

Phương Khiết gật đầu, ra hiệu cho bà ta nhìn về phía trước cách đó không xa: “Chị có thấy em có bao giờ quan tâm đến chuyện của Cảnh Hạo nhà em không? Con bé Nam gia đã lớn lên cùng thằng bé từ nhỏ đến lớn, em cũng không ép buộc chúng nó đính hôn từ bé. Sự thật chứng minh là em đã đúng. Chị nhìn đi mối quan hệ bây giờ của chúng nó tốt biết bao. Chúng nó cãi vã đánh nhau suốt ngày. Nếu đính hôn từ bé, chúng nó có thể sẽ càng xa cách nhau, có khi không bao giờ liên lạc gì với nhau nữa."

"Em cảm thấy hai đứa nó là quan hệ tốt sao?" Trang Vân có chút hoài nghi đối với quan điểm này, nhưng nhanh chóng đổi chủ đề, "Nhưng chị cảm thấy em vừa rồi nói cũng đúng, có thể thử một chút."

Có lẽ sau khi bà ta không phản đối nữa, Âu Dương Hiên sẽ sớm chia tay Anh Mộng Tuyết.

Nghĩ như vậy, Trang Vân lập tức lấy điện thoại ra nhắn tin cho Âu Dương Hiên: 【Mộng Tuyết tối nay biểu hiện vượt qua cả sự mong đợi của mẹ. Có lẽ trước đây mẹ đã có thành kiến

với con bé, nhưng bây giờ mẹ đã thay đổi quan điểm của mình rồi. Nếu từ nay các con muốn ở bên nhau thì cứ ở bên nhau đi, mẹ sẽ không can thiệp nữa.】