Chương 113: Tối qua ai đã thay đồ ngủ cho cô?

Khi Tô Thiên Duyệt tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cô phát hiện toàn bộ khớp xương của mình đều đau nhức còn đầu óc thì choáng váng.

Cô mơ hồ nhớ ra tối hôm qua mình say rượu, Lạc Dạ Hàn bế cô vào phòng, cô không nhớ sau đó đã xảy ra chuyện gì.

Nhìn xuống quần áo của mình, cô sợ hãi đến mức bừng tỉnh!

Rõ ràng tối qua cô mặc váy, bây giờ lại mặc đồ ngủ, ai đã thay quần áo cho cô? Chẳng lẽ là Lạc Dạ Hàn!

Nghĩ thế, Tô Thiên Duyệt không quan tâm gì nữa, lo lắng nhảy xuống, chạy sang phòng bên cạnh gõ cửa.

Cánh cửa nhanh chóng được người ở bên trong mở ra, khuôn mặt tuấn tú của Lạc Dạ Hàn có chút mệt mỏi xuất hiện trước mặt cô: “Thiên Thiên, dậy sớm vậy, em tìm anh có việc gì à?”

Kỳ thực, anh cũng muốn nói chuyện tối qua với cô, nhưng bây giờ có việc quan trọng hơn phải làm.

Tô Thiên Duyệt vội vàng ấn chặt cửa, hỏi: "Lạc Dạ Hàn, tối qua là ai thay đồ ngủ cho em?"

Lạc Dạ Hàn cụp mắt xuống, ho nhẹ một tiếng, nói: “Anh bảo cô giúp việc trong nhà thay cho em.”

“Ồ, vậy à, không có gì.” Tô Thiên Duyệt thở phào nhẹ nhõm, nhìn xuống khăn tắm và bộ quần áo trên tay anh, "Anh muốn đi tắm à? Vậy anh đi tắm đi."

Anh ấy chắc chắn mắc bệnh sạch sẽ quá mức rồi, sáng sớm đã dậy đi tắm! Rốt cuộc phải tắm bao nhiêu lần một ngày a?

“Ừm.” Lạc Dạ Hàn cũng không giữ cô lại nữa, hơi lo lắng đóng cửa.

Tô Thiên Duyệt nhìn cánh cửa đóng kín trước mặt, trong lòng thầm nói: "Vội vàng như vậy làm gì? Sợ mình nhìn trộm anh ấy tắm sao?"

Trong phòng, Lạc Dạ Hàn thở phào nhẹ nhõm.

Suýt nữa thì đã bị Thiên Thiên vạch trần bộ mặt bẩn thỉu của hắn.

Nhưng chuyện này cũng không phải hắn có thể khống chế được, đêm qua cô bất ngờ tỏ tình và cũng ngầm đồng ý để hắn thay quần áo giúp cô, kết quả là hắn ngủ không ngon giấc, luôn nằm mơ suốt đêm.

Khi tỉnh dậy, hắn nhận ra bản thân phải đi tắm và thay quần áo.

Ai biết lúc này cô lại gõ cửa.

Nhưng lúc nhìn thấy cô trong bộ đồ ngủ, người hắn thấy hơi khô nóng, cái này không phải chỉ có tắm nước lạnh là giải quyết được.

Nghĩ vậy, Lạc Dạ Hàn xoay người đi đến két sắt, sau khi mở cửa, hắn nhìn chằm chằm vào ba chiến lợi phẩm mới chiếm được ở bên trong, trầm ngâm một lát.

Đây là những thứ đêm qua từ trên người cô thay xuống, hắn đã bí mật giữ nó, mang theo mùi thơm trên cơ thể cô.

Những ngón tay dài của hắn vươn tới hai chiến lợi phẩm ít vải hơn, hắn cố tình bỏ qua cảm giác tội lỗi trong lòng mà ôm chúng vào phòng tắm.

Bên này, sau khi Tô Thiên Duyệt rời khỏi cửa phòng Lạc Dạ Hàn, tình cờ gặp phải má Chu đang đi về phía mình, vô thức hỏi: “Má Chu, tối hôm qua là má thay quần áo cho con à?”

Trong số những người giúp việc ở nhà, má Chu là người thân thiết nhất với cô và cũng là người lớn tuổi nhất.

Má Chu vẻ mặt bối rối: “Không có?”

“Ồ, con chỉ hỏi đại vậy thôi.” Tô Thiên Duyệt âm thầm nghi ngờ, nhưng chuyện như vậy khó có thể nói ra ngoài hoặc hỏi từng người giúp việc được, thế là lại chạy tới phòng giặt giũ xem xét.

Có chuyện còn khó hiểu hơn đã xảy ra với cô, trong phòng giặt không thấy bộ quần áo mà cô đã thay ra!

Nếu là do một người giúp việc khác trong nhà thay cho cô, quần áo làm sao có thể biến mất?

Chẳng lẽ Lạc Dạ Hàn nói dối, thật ra là anh thay quần áo cho cô sao?

Tô Thiên Duyệt cảm thấy đầu nóng lên, lập tức xoay người xông vào phòng Lạc Dạ Hàn, cô cũng không quan tâm hắn đang tắm, cô đập mạnh vào cửa phòng tắm, hỏi: "Lạc Dạ Hàn, em hỏi anh câu này, tối qua rốt cuộc ai thay quần áo cho em! Tại sao quần áo của em lại không thấy đâu nữa?"