Chương 11.2: Hỏi nhân vật phản diện hôm nay cô có đẹp không?

Theo bản năng, hắn không khỏi lén lút nhìn Tô Thiên Duyệt.

Mặc dù không thích tính cách của Tô Thiên Duyệt, nhưng anh ta phải thừa nhận rằng Tô Thiên Duyệt trong quá khứ cũng đã đủ xinh đẹp rồi, nhưng đó chỉ là một vẻ đẹp tầm thường.

Nhưng lúc này đây, cô nàng lại thực sự mang một vẻ đẹp tươi tắn, thanh tú, dường như tất cả ánh sáng đều chiếu rọi vào người nàng, khiến mọi thứ xung quanh đều mất đi màu sắc.

Ngay tại hắn còn đang ngẩn người, Anh Mộng Tuyết cầm một hộp cơm giản dị đi đến trước mặt hắn, ánh mắt lấp lánh nói: "Âu Dương Hiên, đây là bữa sáng của cậu."

Sau sự việc tối qua ở Tô gia, cô cũng không có tâm trạng, cho nên không có nhiều thời gian chuẩn bị bữa sáng. Tuy nhiên, cô vẫn đoán được tâm lý của Âu Dương Hiên, anh hẳn là ít ăn mì ăn liền hơn, như vậy cũng đủ khơi dậy hứng thú của anh ấy.

Quả nhiên, Âu Dương Hiên vừa mới nhìn sơ qua, ngửi thấy mùi thơm nồng đặc trưng của mì ăn liền, lập tức hứng thú: “Hóa ra là món mà bản thiếu gia chưa từng ăn qua!”

Khi nói câu này, anh ta nhìn Anh Mộng Tuyết nhiều thêm chút.

Cô gái này lớn lên nhan sắc tầm trung và ăn mặc cũng rất bình thường, nhưng cô ta luôn có thể mang đến cho anh những điều bất ngờ bằng cách này hay cách khác.

"Cậu hài lòng là tốt rồi, nếu không có việc gì khác tớ đi trước đây." Anh Mộng Tuyết nói hết câu liền trở về chỗ ngồi, bận rộn nộp hồ sơ trên mạng tìm công việc bán thời gian thứ ba.

Sau khi Vương Bình Quyên đêm qua về nhà cũng nộp hồ sơ khắp nơi, cô cũng nộp hồ sơ xin việc khắp nơi, chỉ cần tìm được chỗ mới, hai mẹ con cô sẽ lập tức rời khỏi Tô gia.

Âu Dương Hiên ăn mấy ngụm mì ăn liền, lần đầu tiên ăn thật sự cảm thấy chúng rất mới lạ rất đặc biệt, nhưng ăn xong lại có chút ngấy.

Trong vài ngày tới, bữa sáng mà Anh Mộng Tuyết chuẩn bị vẫn là cháo với cải muối, mì ăn liền với các hương vị khác nhau, Âu Dương Hiên sẽ luôn vô tình nhìn thấy bữa sáng mà Tô Thiên Duyệt chuẩn bị cho Lạc Dạ Hàn, có loại cảm giác không thể giải thích được thức ăn trong miệng không còn thơm ngon nữa.

Anh từ nhỏ đã quen với những món ăn tinh xảo, nên lúc đầu anh không cảm thấy nó đặc biệt, nhưng sau một thời gian không ăn nữa, anh lại thực sự muốn ăn lại.

Chẳng qua tất cả những điều này chỉ là do nhu cầu ăn uống cơ bản nhất của con người, không liên quan gì đến nữ nhân Tô Thiên Duyệt đó hết!

Lúc này, Tô Thiên Duyệt đang suy nghĩ làm thế nào để tìm cơ hội hỏi Lạc Dạ Hàn câu hỏi đáng xấu hổ đó, bởi vì cô bị phân tâm, nên trong lớp cô không nghe hiểu được, bây giờ giống như đang nghe một cuốn kinh thánh.

Nhưng điều làm cô an tâm là Lạc Dạ Hàn vẫn giống như hôm qua, hơn một nửa tiết học đã trôi qua mà anh vẫn còn đang đọc trang đầu tiên.

Vì vậy, Tô Thiên Duyệt đã tận dụng thời gian khi giáo viên đặt câu hỏi trên bảng đen, lén chọc vào cánh tay của Lạc Dạ Hàn bằng cây bút trong tay, nói: "Anh không hoàn toàn hiểu hết những gì giáo viên đang nói phải không? Thật là một sự trùng hợp em cũng vậy!”

Lạc Dạ Hàn liếc nhẹ cô một chút, sau đó đóng sách giáo khoa lại, cầm bút và viết nguệch ngoạc lên giấy nháp câu trả lời cho câu hỏi trên bảng đen.

Viết xong, anh đẩy mảnh giấy đến trước mặt cô.

Mặc dù anh không nói một lời nào trong suốt thời gian này, nhưng tính sát thương lại rất lớn!

Tô Thiên Duyệt: "..."

Những học bá top đầu của trường có lẽ chỉ cảm thấy rằng nội dung trong sách giáo khoa quá đơn giản, họ quá lười để lật sách mà thôi, sách đối với họ mà nói chỉ là một vật trang trí.

Nhưng cô không cam lòng bị anh phớt lờ khinh thường như vậy, nên cố ý bóp méo sự thật: "Vậy tại sao tiết nào anh cũng đọc một trang giống nhau? Chẳng lẽ là hôm nay em quá đẹp, khiến anh mất tập trung sao?"

Lạc Dạ Hàn hạ đôi mi dài xuống, cuối cùng nói với cô một câu, suốt khoảng thời gian này lại không nhìn cô. “Không phải vì cái này."

"Cho nên... anh là gián tiếp thừa nhận em hôm nay xinh đẹp có phải không?" Tô Thiên Duyệt tiếp tục dẫn dắt chủ đề, nóng lòng chờ đợi câu trả lời của anh.

Lạc Dạ Hàn giơ tay và mở cuốn sách giáo khoa vừa bị đóng lại, các trang sách giữa những ngón tay thon dài của anh kêu lạch cạch, và anh vẫn không liếc nhìn cô: "Không phải."

Tô Thiên Duyệt không nản lòng tiếp tục lảm nhảm: "Ồ, em biết rồi, ý của anh là em không phải chỉ xinh đẹp duy nhất ngày hôm nay, mà trong mắt anh em mỗi ngày mỗi giờ mỗi phút mỗi giây đều xinh đẹp, có phải không?"