Chương 12.2: Bất ngờ không

"Xin lỗi... nơi này có tuyển người không?" Tô Thiên Duyệt ngay khi bước vào liền nắm lấy tay anh nhân viên gần đó và hỏi.

“Xin lỗi, gần đây chúng tôi không thiếu người.” Phục vụ đó đánh giá cô từ trên xuống.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Lạc Dạ Hàn cầm rượu đi ngang qua. Tô Thiên Duyệt lập tức ngăn anh lại, giả vờ kinh ngạc: " Lạc Dạ Hàn, thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp anh ở đây."

"Xin lỗi, tôi đang bận." Lạc Dạ Hàn chỉ quay đầu khẽ liếc nhìn cô, liền bước về phía trước.

Tô Thiên Duyệt mở miệng còn muốn nói thêm gì đó, nhưng thấy anh vội vàng lướt qua, cô không tiện làm phiền anh, chỉ có thể nói chuyện với anh nhân viên kia: "Vậy tôi muốn một chỗ ngồi, gọi chút đồ uống. “

Sau khi nhân viên phục vụ mang đồ uống cô yêu cầu tới, thì đứng đó không rời đi: "À... Tôi vừa hỏi quản lý, chúng tôi lại tạm thời đang thiếu người, cô còn muốn ứng tuyển không?"

“Muốn, tôi muốn! Quản lý các anh ở đâu, tôi bây giờ liền đi tìm quản lý các anh nói chuyện” Tô Thiển Nguyệt hai mắt sáng lên.

“Được, mời đi theo tôi.” Người phục vụ làm động tác mời.

Tô Thiên Duyệt đi theo anh ta đến bên cạnh quán bar, một người đàn ông trung niên mặc vest và giày da mỉm cười với cô: "Có phải tiểu Tô không, tôi rất hài lòng với hình ảnh khí chất của cô, cô có thể trực tiếp đến làm việc từ ngày mốt, giờ làm việc là sáu giờ tối mỗi thứ hai, tư, sáu, cô có câu hỏi nào không?"

“Không, không có, cảm ơn!” Tô Thiên Duyệt thật không nghĩ đến, bản thân cái gì cũng chưa cần nói mà đã trực tiếp được nhận vào làm rồi.

Hơn nữa thời gian này quá quá quá hoàn hảo, trùng hợp với thời gian làm việc của Lạc Dạ Hàn, trên đời vậy mà có chuyện trùng hợp như vậy!

Quản lý quán bar nói thêm: "Còn về tiền lương, một giờ hai trăm tệ được không?"

Mặc dù Tô Thiên Duyệt đến đây không phải vì tiền, nhưng cô ấy hơi ngạc nhiên khi nghe mức lương cao như vậy: "Thì ra đãi ngộ quán bar ở đây cao thế à?"

Nhân viên phục vụ bên cạnh cúi đầu, không dám nói lời nào.

Hai người đang nói chuyện, Anh Mộng Tuyết bưng đĩa đi ngang qua, nghe thấy tiền lương, không khỏi dừng lại tranh luận với quản lý: "Vậy tại sao tôi chỉ có mười tệ một giờ?"

Quản lý ho một tiếng, nghiêm túc nói: "Bởi vì cô ấy so với cô xinh đẹp gấp mười lần."

Ông ta sẽ nói với cô, đây là ý của đại boss hay sao?

Lương quản lý của ông không cao như vậy, có hiểu lời ông ta nói không, người phụ nữ không hiểu biết này vẫn còn ở đây tranh luận!

Trên mặt Anh Mộng Tuyết lướt qua một tia ngượng ngùng, đồng thời cũng rất bất mãn, nhưng lại không tìm được lý do phản bác, chỉ có thể hít sâu một hơi để bình tĩnh lại.

Cô cảm thấy mình gần đây có chút nặng nề, tuy rằng cuộc sống trước đây có chút khó khăn nhưng xung quanh cô ta vẫn có rất nhiều người sẵn lòng giúp đỡ, ít nhất cuộc sống của cô đang dần phát triển theo hướng tốt đẹp.

Nhưng kể từ vài ngày trước trở lại đây, một số thay đổi dường như đang lặng lẽ diễn ra... Tô Thiên Duyệt nắm lấy tay cô, bắt chước giọng điệu đáng thương và ngây thơ thường ngày của cô ta và nói: "Xin lỗi nha Mộng Tuyết, tôi không cố ý lớn lên xinh đẹp hơn cậu đâu, cậu sẽ tha thứ cho tớ mà phải không?"

"..." Anh Mộng Tuyết hít một hơi thật sâu, sau khi trả lời ậm ờ cho qua, liền cầm đĩa rời đi.

Cách đó không xa, tại gian ghế ngồi gần góc, Cảnh Hạo chọc vào cánh tay của Âu Dương Hiên: "Bạn nhìn xem, người trước mặt dường như là Tô Thiên Duyệt, chẳng lẽ cô ấy biết chúng ta tối nay sẽ đến đây, vì vậy cô ấy đến đây à?"

Trong ánh đèn mờ ảo của quán bar, đôi mắt Âu Dương Hiên lóe lên một tia sáng, ly rượu đung đưa trong tay, hắn theo bản năng nhìn về hướng Cảnh Hạo chỉ, hơi híp đôi mắt lại.

Trong quá khứ, khi Tô Thiên Duyệt theo đuổi anh ta, cô luôn phí tâm tư thăm dò tình hình của anh ta, cố ý tạo ra cảm giác tồn tại.

Khi đó nhìn thấy cô như cái đuôi bám theo hắn, chỉ cảm thấy vô cùng phiền phức, chỉ hận không thể lập tức ném cô đi.

Nhưng khoảnh khắc hắn nhìn thấy cô tối nay, hắn ta không có cảm giác chán ghét đó.

Lúc này, Vũ Văn Duệ bình tĩnh bổ sung: "Cũng có thể là vì Lạc Dạ Hàn cũng đang làm việc ở đây, và tôi dường như vừa rồi đã nhìn thấy cậu ấy."

Vừa dứt lời, trước mặt họ Lạc Dạ Hàn vừa vặn đặt chai rượu lên bàn: “Mời dùng.”

Bên kia, sau khi Tô Thiên Duyệt xin việc thành công, cô lập tức tìm kiếm anh trong đám đông. Thế là cô chạy một mạch tới vỗ vào vai anh, nói: "Lạc Dạ Hàn, bắt đầu từ ngày mai anh sẽ đi làm cùng em, thế nào, có ngạc nhiên hay không, bất ngờ không hả?"

"Không." Lạc Dạ Hàn nhẹ nhàng đáp lời, không chút cảm xúc. Tô Thiên Duyệt âm thầm bĩu môi, nhân vật phản diện quả thực là một cỗ máy không có cảm xúc, quá khô khan đi!

Cảnh Hạo ngồi bên cạnh nghe xong câu này, gần như phun ra một nửa ly cocktail mà anh ta vừa uống: "Không phải Tô Thiên Duyệt đó chứ, cậu ấy thực sự muốn đến đây làm việc sao?"

Không ai ở Giang thành mà không biết Tô Thiên Duyệt là viên trân châu quý giá của Tô gia, một đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, có thể vì một người đàn ông mà làm tới mức này quả thật không dễ dàng.

Lúc này Tô Thiên Duyệt mới chú ý đến sự tồn tại của những người này, mặc dù cô không muốn nói chuyện với Âu Dương Hiên, nhưng vẫn có lịch sự chào hỏi: “Này, thì ra cậu cũng ở đây.”

Sắc mặt Âu Dương Hiên đột nhiên tối sầm lại.

Khi nào mà cảm giác tồn tại của hắn lại trở nên thấp bé như vậy!