Chương 14.2: Hướng dẫn nhân vật phản diện cách cầm ô cho nữ sinh

Tô Thiên Duyệt thấy Lạc Dạ Hàn đã có động thái, bên ngoài trời lại mưa lớn, Tô Thiên Duyệt lui vào dưới mái hiên, yên lặng chờ đợi.

Âu Dương Hiên chỉ cảm thấy một bóng đen lóe lên trước mắt, sau đó chiếc ô trong tay hắn bị giật đi.

Cơn mưa nặng hạt trong nháy mắt làm ướt người Âu Dương Hiên nhưng dường như hắn không hề có cảm giác gì, tay phải vẫn đang trong tư thế cầm ô không kịp phản ứng lại.

Lòng bàn tay trống rỗng, như thể đột ngột thiếu đi một thứ gì đó. Lạc Dạ Hàn lúc này đã nhanh chóng quay trở lại mái hiên và đưa chiếc ô về phía Tô Thiên Duyệt.

Tô Thiên Duyệt vui mừng khôn xiết lập tức chạy đến dưới chiếc ô, theo bản năng buột miệng hỏi: "Lạc Dạ Hàn, sao anh quay lại vậy?"

"Tôi. . . " ánh mắt Lạc Dạ Hàn trầm xuống, hắn nhìn đôi mắt to ướt đẫm của cô gái trong màn sương mù, sau đó ậm ờ nói: "Trời mưa to quá."

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Thiên Duyệt đột nhiên sụp xuống, cô bất mãn lẩm bẩm: "Cái quái gì nha!"

Vì trời mưa lớn, cô đi một đoạn mới phát hiện mình không hiểu nổi, rõ ràng là có Anh Mộng Tuyết ở phía sau, anh thà bỏ gần tìm xa chạy lại tìm cô đòi ô còn hơn đi chung ô với cô ta . Chắc là vì chiếc ô của Anh Mộng Tuyết quá nhỏ, hai người không thể che chung ô, anh cũng lo cô ta sẽ bị dính mưa! Quả nhiên, tất cả đều giống như suy đoán trước đó của cô!

Âm thanh hệ thống vang lên trong đầu cô, xua tan đi những bất mãn trong lòng Tô Thiên Duyệt: 【 Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ đưa ô cho nhân vật phản diện, giá trị ảnh hưởng +2! ]

Tô Thiên Duyệt lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Thôi không sao, ít nhất bản thân cũng đã hoàn thành nhiệm vụ!

Âu Dương Hiên vẫn đứng dưới mưa, nhìn hai bóng người song song rời đi, ánh mắt tựa hồ bị mây mù che phủ.

“Để tớ đi lấy xe nha, đưa chìa khóa cho tớ.” Cảnh Hạo tiến lên vỗ vai Âu Dương Hiên, lấy chìa khóa trong tay hắn, nhanh chóng chạy về phía bãi đậu xe.

Vũ Văn Duệ khó hiểu nhìn Âu Dương Hiên: “Âu Dương, đứng dưới mưa làm gì, mau trú mưa thôi.”

Ngây người hồi lâu Âu Dương Hiên mới ý thức được bản thân không biết đã đứng dưới mưa bao lâu rồi, trong lòng thầm mắng một tiếng, lại chạy trở lại mái hiên.

Tô Thiên Duyệt và Lạc Dạ Hàn cùng nhau đi về phía trước, chiếc ô này thực sự hơi nhỏ, vì vậy cô luôn vô thức dựa gần Lạc Dạ Hàn.

Nhưng quần áo trên người anh đã ướt sũng, mỗi lần cô đến gần anh đều cảm thấy lạnh lạnh. Lạc Dạ Hàn dường như không thích cô dựa gần anh, mỗi khi cô đến gần, anh sẽ cố ý giữ khoảng cách với cô.

Tô Thiên Duyệt không khỏi thầm than trong lòng: Người đàn ông này rốt cuộc là có bao nhiêu chán ghét cô nha!

Phía trước là đèn giao thông, Anh Mộng Tuyết vẫn chưa có đi xa, mà là đứng ở nơi đó chờ. Nhìn thấy Lạc Dạ Hàn và Tô Thiên Duyệt cùng nhau đi dưới màn mưa, cô ta không khỏi nắm chặt cán ô trong tay.

Cô ta không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, ban đầu cô ta quan tâm đến Lạc Dạ Hàn bởi vì họ có cùng gia cảnh, nhưng những ngày gần đây bởi vì Tô Thiên Duyệt đột nhiên tiếp cận Lạc Dạ Hàn, cô ta cũng chú ý đến Lạc Dạ Hàn nhiều hơn.

Nhìn thấy Anh Mộng Tuyết từ xa, Tô Thiên Duyệt không khỏi trợn tròn mắt.

Cô dường như bất chợt nghĩ ra điều gì đó, thế là cô ho nhẹ, nói với anh: "Lạc Dạ Hàn, anh có biết cách cầm ô cho nữ sinh không, tay cầm ô phải nghiêng về phía cô ấy. Em đây là đang hướng dẫn cho anh đó, đây chuyện cơ bản nhất, anh nhớ học cho kỹ nha, nếu không sau này sẽ không thể có bạn gái…”

Hừ, Lạc Dạ Hàn không nỡ lòng cầm ô của Anh Mộng Tuyết vì sợ cô ta sẽ bị dính mưa. Vậy thì cô dụ dỗ anh hướng dù về phía cô nhiều hơn chút, dù sao cô cũng không muốn bị dính mưa đâu!

Tuy nhiên, nhân vật phản diện tâm cơ thâm trầm như thế không biết có dễ bị lừa không, cũng không biết anh có làm theo lời cô hay không.