Chương 15.2: Cho tôi hỏi sự tự tin này của anh có thể đem bán sao?

"Không được!" Anh Mộng Tuyết hét lên trong vô thức, sau đó nhận ra sự hớ hênh của bản thân liền giải thích "Tôi ... không có tiền để bồi thường cho cậu."

"Bản thiếu gia không cần cô đền, như vậy liền được rồi chứ gì?" Âu Dương Hiên nhún nhún vai, tỏ thái độ không sao cả.

Anh Mộng Tuyết nhất thời không nói nên lời, trong lòng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.

Trước đây, cô luôn có thái độ rất miễn cưỡng mỗi khi đưa bữa sáng cho Âu Dương Hiên, nhưng bây giờ khi anh thực sự nói rằng không cần cô đến đưa bữa sáng, cô vẫn có chút thất vọng?

Bởi vì bồn chồn, cô tiến lên trước một bước giẫm phải vũng nước đọng suýt chút nữa thì trượt té xuống nền đất, cả người cô ta ngã về phía Âu Dương Hiên, hai tay theo bản năng ôm lấy vai hắn ta.

Âu Dương Hiên nhất thời không đẩy cô ta ra, theo phản xạ ôm lấy eo cô. Tô Thiên Duyệt thấy hai người kia nhìn nhau dưới chiếc ô nhỏ (của AMT), trong lòng không khỏi thét lên trong âm thầm: Đến rồi đến rồi, một tình tiết cần thiết trong tiểu thuyết của Mary Sue, nữ chính luôn vô tình vấp ngã khi đang đi bộ, sau khi ngã xuống nhất định phải dựa vào vai nam chính! Hai người lại sẽ có cái chạm mắt đầy trìu mến về phía đối phương, và lần chạm mắt này chắc chắn sẽ kéo dài hơn 1 phút.

Vì vậy cô nhìn chằm chằm hai thân ảnh đang dính lấy nhau, trong lòng âm thầm đếm ngược.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Âu Dương Hiên đột nhiên đẩy Anh Mộng Tuyết ra: "Cô có phải là cố tình tán tỉnh bản thiếu gia, muốn thu hút sự chú ý của bản thiếu gia phải không hả? Thật không biết xấu hổ!"

Tô Thiên Duyệt thực sự không thể chịu đựng được nữa, rất muốn hỏi hắn một câu. Cho hỏi sự tự tin này của anh có thể đem bán sao?

Ngay khi cô vừa nhấc chân muốn rời đi, Lạc Dạ Hàn quay đầu liếc cô một cái, sau đó nhìn Âu Dương Hiên, sau đó trả lại chiếc ô vào trong tay cô: “Trạm xe buýt ở ngay phía trước, tôi tự qua đó." Tô Thiên Duyệt mơ mơ hồ hồ nhìn tấm lưng của anh, không khỏi thấp giọng nói: "Phía trước gì chứ, rõ ràng còn cả một đoạn đường dài!"

Nhân vật phản diện này quả nhiên là một kẻ điên mà, thường đột ngột thay đổi sắc mặt, không biết anh tức giận ở điểm nào? Cô cẩn thận suy nghĩ một chút, lúc sau rốt cuộc nghĩ đến: nhất định là bởi vì anh nhìn thấy cảnh Anh Mộng Tuyết cùng Âu Dương Hiên ôm nhau thắm thiết, cho nên mới ghen sao?

Bên này, Anh Mộng Tuyết đột nhiên bị Âu Dương Hiên đẩy ra, còn bị hắn xúc phạm, đột nhiên không biết lấy dũng khí ở đâu mà giơ tay tát hắn một cái, cô ta thẳng lưng, trịnh trọng nói: "Âu Dương Hiên, cậu dựa vào cái gì mà nói những lời độc ác như thế với tôi, tôi chỉ là ngoài ý muốn ngã vào cậu, đừng quá suy diễn như vậy!" Nhìn thấy một màn này, Tô Thiên Duyệt trong lòng vang lên từng tiếng chậc chậc.

Nữ chính Mary Sue trong yếu đuối như thế lại mang chút bướng bỉnh. Yếu đuối là vì người khác, lần nào cũng bị bắt nạt, ngu ngốc không biết đánh trả, chỉ dám bướng bỉnh đối với nam chính, hễ nhìn thấy nam chính thì đều rất tích cực, không ai có thể đánh hắn ta nhưng chỉ cô ta có thể đánh nam chính, mà đánh là vì lời nói không hợp liền đánh!

Tất nhiên, sau khi bị đánh, anh chính sẽ cảm thấy, ồ, người phụ nữ này có cá tính và khác biệt như vậy. Không những dám mắng hắn, còn dám đánh hắn!

Quả nhiên, Âu Dương Hiên che lại khuôn mặt bị cô ta đánh, đầu tiên là gân xanh trên trán nổi lên, sau đó trong mắt hiện lên một tia hứng thú: “Cô là nữ nhân đầu tiên dám đánh tôi, cứ chờ xem. tôi sẽ để cô không thể nháo loạn được nữa!"

Anh vốn cho rằng Anh Mộng Tuyết không thú vị, nhưng cô ta lại đột nhiên tát anh, điều này lại khơi dậy ham muốn chinh phục của anh!

Tô Thiên Duyệt bận quan sát một màn này, cô hoàn toàn không chú ý đến trạm xe buýt cách đó không xa, có một chiếc xe buýt chạy đến trạm dừng.

Lạc Dạ Hàn liếc nhìn về phía đó một lần nữa, sau đó đi theo đám đông vào trong xe với vẻ mặt âm trầm. Quần áo trên người đã ướt sũng, nhất là quần áo phía bên trái không ngừng nhỏ giọt...