Chương 18.2: Giống như anh vừa nói vừa cắn vào tai cô

Sắc mặt anh có vẻ không tốt lắm, anh chỉ thờ ơ đáp lại: "Được."

Tô Thiên Duyệt cũng nhìn ra sự không vui của anh, không phải vì anh đánh mất cơ hội đỡ lấy cô gái anh thích, mà vì chính cô đã dùng tiền để đe dọa anh, anh đã phải làm trái với trái tim của mình để đi giúp cô.

Tuy nhiên, để hoàn thành nhiệm vụ "nắm tay" do hệ thống đưa ra, cô vẫn định tiếp tục uy hϊếp anh. Nghĩ vậy, Tô Thiên Duyệt đi đến bồn rửa rau, vừa vặn vòi nước, cô tiện tay nhặt mấy củ cà rốt để vào. Mặc dù quán bar cũng cung cấp một số món ăn, nhưng tất cả đều là đĩa trái cây đơn giản, salad rau, đồ chiên và đồ ăn nhẹ làm sẵn nên không có quá nhiều thứ để rửa.

Cà rốt này phải cắt mỏng dùng làm salad, nhân viên phục vụ thường sẽ cho một ít muối vào rửa.

Nhưng một tiểu thư giàu như Tô Thiên Duyệt làm sao có thể hiểu được điều này, và cho dù bây giờ cô có hiểu thì cũng sẽ giả vờ không biết, vì vậy cô chỉ đặt cà rốt dưới vòi nước và xả nước, sau đó quay lại hỏi Lạc Dạ Hàn: "Có phải làm như vậy không?”

Đôi mắt anh hơi chuyển, bước đến sau lưng cô, chỉ vào một hộp gia vị nhỏ bên bồn rửa: "Lấy một ít muối, chà xát lên lớp vỏ cà rốt vài lần, và sau đó rửa sạch lại với nước.”

"Ồ, thì ra là thế." Tô Thiên Duyệt khiêm tốn học thức, lấy một nắm muối lớn và xát lên cà rốt, động tác của cô rất vụng về. Lạc Dạ Hàn đưa tay ngăn cô lại: "Muối cô cho vào quá nhiều, động tác rửa thì quá nhẹ."

"A? Kĩ lưỡng như vậy sao? Em không khống chế được lượng muối cùng lực tay, không bằng anh cầm tay em dạy em rửa có được không?" Tô Thiên Duyệt quay đầu, trông mong nhìn anh.

Lạc Dạ Hàn bắt gặp đôi mắt to trong veo của cô, sau đó cuối đầu nhìn xuống vật có hình dạng hơi..., chợt im lặng.

Tô Thiên Duyệt chỉ nghĩ là anh không muốn, và ngay lập tức nói những lời mà cô đã nghĩ ra từ trước: "Lạc Dạ Hàn, quản lý quán bar tin tưởng anh đến mức nhờ anh chỉ dẫn người mới như em. Nếu anh không dạy em cho tốt, đến lúc đó cái gì em cũng không biết làm. Anh bị trừ lương thì làm sao đây?"

Mặc dù khi cô nói ra điều này, giọng điệu của cô tựa hồ như cô đang lo lắng cho anh, nhưng lại là đang uy hϊếp anh, cô tin Lạc Dạ Hàn thiếu tiền như thế chắc sẽ biết nên làm thế nào.

Quả nhiên, vừa dứt lời, Lạc Dạ Hàn đã đi đến gần cô hơn một chút, áp cả người vào lưng cô, chậm rãi duỗi ra hai tay nắm lấy lòng bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô.

Sau đó anh dạy cô, cho cô xem cách rửa rau củ sao cho đúng. Tô Thiên Duyệt nhận ra băng cứu thương Doraemon vẫn còn dán trên cánh tay của anh, các viền bên ngoài đã hơi cuộn lại, mà anh không nỡ thay cái mới.

Cô thậm chí hoài nghi, chẳng lẽ anh định dán cả đời à, vết thương có lành cũng không tháo ra, chỉ vì miếng băng này là do nữ chính đưa? Thật là một gã si tình! Bất quá, cô lúc này cũng không có nghĩ quá nhiều, ở trong lòng bận đếm ngược thời gian, bởi vì hệ thống nói nắm tay phải mấy phút đồng hồ mới có thể tính là hoàn thành.

Nhưng cô chỉ vừa mới đếm đến giây thứ 59, khi giọng nói trầm trầm hơi khàn của Lạc Dạ Hàn vang lên bên tai cô: "Bây giờ đã học được chưa?"

Hai người gần đến mức Tô Thiên Duyệt có thể cảm nhận hơi thở của anh thổi qua tai cô. Trong một khoảnh khắc nào đó, cô thậm chí còn có ảo giác, giống như anh vừa nói vừa cắn vào tai cô.