Chương 20.2: Bí mật của Lạc Dạ Hàn

"Uhm, anh đã làm rất tốt. Nếu lần sau Âu Dương Hiên lại đến, cứ tiếp tục làm như thế." Lạc Dạ Hàn nhấp một ngụm rượu vang đỏ, tay còn lại nghịch nghịch chiếc điện thoại, ngón tay cái của anh từ từ vuốt ve chỗ kết bạn trên Wei xin.

Có một thông báo trên đó - bên kia đã từ chối lời mời kết bạn!

Mà tài khoản đã từ chối lời mời kết bạn của anh là tài khoản của Tô Thiên Duyệt, ảnh đại diện là ảnh cô ấy đang cười ngọt ngào dưới ánh mặt trời, và ngày trên giao diện đã là vài năm trước...

Một cảm giác tự ti vội lướt qua trong đôi mắt sâu lắng, âm trầm ấy.

Nhưng cô không hề biết anh đã từng chủ động thêm Wei xin của cô với một tấm chân tình hèn mọn, nóng lòng mong ngóng nhận được sự chấp thuận của cô.

Cô ấy thậm chí còn không nhớ rằng cô đã từ chối anh, vẫn ngày ngày quấn lấy anh để xin Wei xin.

Quản lý quán bar thấy anh không nói gì, bèn thăm dò hỏi: “Còn có một chuyện, Anh Mộng Tuyết cứ hai ba ngày lại làm hỏng đồ, có đôi khi dù đi đứng bình thường nhưng vẫn té ngã, ngài có nên cân nhắc sa thải cô ta không?”

Quản lý như anh luôn tuyển người dựa trên nguyên tắc tiết kiệm và thực tế, nhưng anh lại cảm thấy có chút thương hại cho cô gái này từ nhỏ đã phải đi làm thêm để nuôi sống gia đình nên chưa bao giờ có ý định sa thải.

Nhưng những ngày gần đây, anh quan sát thấy boss dường như có chút không hài lòng với Anh Mộng Tuyết, vì vậy anh thăm dò thử thái độ của boss.

Lạc Dạ Hàn lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay, rượu phản chiếu ánh sáng của ngọn đèn pha lê trên trần nhà: "Không, giữ đi, cô ta vẫn còn hữu dụng."

Trong đầu hiện lên một số hình ảnh xảy ra ở gian bếp sau, khiến khóe môi lạnh lùng của anh hơi cong lên.

“Vâng.” Quản lý quán bar len lén liếc anh một cái, nhìn thấy nụ cười quỷ dị khó đoán của boss, trong lòng run sợ cúi đầu.

Vì anh hầu như chưa bao giờ thấy boss cười, nên cảm thấy đôi chút rợn người!

Anh đã làm việc với Lạc Dạ Hàn một thời gian, không chỉ anh lớn tuổi hơn mà còn có nhiều kinh nghiệm hơn Lạc Dạ Hàn, nhưng anh vẫn không thể hiểu được tính khí thất thường của boss nhà anh. Đặc biệt là khi boss rõ ràng không còn là cậu sinh viên nghèo cần sự hỗ trợ của người khác, mà ngài ấy vẫn tiếp tục giả nghèo và làm bồi bàn trong quán bar.

Điều mà anh vẫn không thể hiểu được là Lạc Dạ Hàn dường như đối xử với tiểu Tô vừa mới vào làm có đôi chút khác biệt, nếu không boss đã không trả cho cô ấy mức lương cao như vậy và thậm chí còn tự mình đưa cô ấy đến. Hơn nữa Anh Mộng Tuyết và tiểu Tô rõ ràng không hợp nhau, tại sao anh ta lại giữ cô ta lại?

Lúc này, Tô Thiên Duyệt đã đến cửa quán bar. Anh Mộng Tuyết tình cờ đi phía sau cô, lên tiếng gọi cô lại: " Thiên Duyệt, tôi có chuyện muốn nói với cậu, mẹ tôi đã tìm được một công việc mới, và chúng tôi sẽ rời khỏi Tô gia trong vài ngày nữa."

Giọng điệu của cô ấy rõ ràng có một chút phản kích, cô ta muốn Tô Thiên Duyệt biết rằng cho dù rời khỏi Tô gia họ vẫn sẽ có nơi làm việc.

"Ồ, thật tốt, chúc mừng hai người." Tô Thiên Duyệt mỉm cười giả vờ như không hiểu hàm ý của cô ta.

Miễn là nữ chính Mary Sue tránh xa anh trai ngốc nghếch Tô Quân của cô, và cô có lẽ cũng đoán được ai là chủ nhân mới của hai mẹ con Anh Mộng Tuyết – Âu Dương gia.

Trong nguyên tác, cốt truyện này xảy ra muộn hơn một chút, khi đó Anh Mộng Tuyết và Âu Dương Hiên đã có quan hệ rất ám muội, Âu Dương Hiên để cô ta và Vương Bình Quyên đến nhà Âu Dương để ngăn nguyên chủ bắt nạt Anh Mộng Tuyết. Mặc dù là trên danh nghĩa người hầu, nhưng để hai người quang minh chính đại ở bên nhau, những thứ Anh Mộng Tuyết được hưởng cũng là đãi ngộ của bạn gái Âu Dương Hiên. Nhưng mà, rất có thể bởi vì cô xuyên vào trong sách thay thế nguyên chủ, dẫn đến cốt truyện hiện tại phát sinh một số thay đổi.