Chương 21.2: Muốn hấp dẫn sự chú ý của cô

Lão sư nhẹ nhàng nói: "Không cần đâu, ký túc xá cách lớp học quá xa, đi tới đi lui cũng rất mất thời gian, xem chung sách với bạn cùng bàn là được rồi."

Đột nhiên bị điểm danh đến mặc dù trong lòng cô không muốn lắm, nhưng giáo viên ở ngay trước mặt, cô chỉ có thể đẩy cuốn sách giáo trình qua đặt nó ở giữa hai người.

Ánh mắt Lạc Dạ Hàn lập tức nhìn chuyên chú vào sách giáo trình, ánh mắt khẽ chuyển, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Tô Thiên Duyệt vẫn không muốn nói chuyện với anh, khi giáo viên quay lại ghi bài trên bảng đen, cô đẩy toàn bộ cuốn sách giáo trình đến trước mặt anh. Tuy rằng cô không nói một lời nào, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng —— cô không muốn xem, anh muốn thì xem một mình đi.

Lạc Dạ Hàn cũng im lặng không nói gì, khi lật trang âm thầm siết chặt đầu ngón tay, ấn xuống vài nếp gấp trên trang.

Tô Thiên Duyệt chỉ mong sao anh đừng nói chuyện với cô nữa, nhưng lúc này hệ thống lại hiện lên thông báo nhiệm vụ: 【Sau đây công bố nhiệm vụ mới: A hỏi nhân vật phản diện một câu hỏi; B hỏi nhân vật phản diện hai câu hỏi; C hỏi nhân vật phản diện ba câu hỏi; D hỏi nhân vật phản diện N câu hỏi, mời kí chủ lựa chọn! 】

So với nhiệm vụ nắm tay ngày hôm qua, nhiệm vụ này đứng đắn hơn rất nhiều.

Vì vậy Tô Thiên Duyệt nhanh chóng đưa ra lựa chọn: [ Tôi chọn A! ]

Nhưng sau khi chọn xong, cô vẫn chưa có hành động gì cho đến lúc tan học lớp buổi chiều, hệ thống không khỏi nhắc nhở: 【 Ký chủ, xin mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ hôm nay không khó, giống như cho không cô điểm vậy.】

Lửa giận của Tô Thiên Duyệt vẫn còn chưa nguôi ngoai: 【Không cần, hôm nay không muốn làm nhiệm vụ, mấy ngày nữa có thể cũng không muốn làm, chờ tôi khỏe hơn lại nói tiếp! 】

Đây là cuộc đình công trong truyền thuyết!

Hệ thống: 【 Kí chủ xin điều chỉnh lại thái độ, không nên lười biếng! 】

Tô Thiên Duyệt: 【 Ngươi không phải đã từng nói ngươi là một hệ thống có tính linh hoạt cao, tất cả các nhiệm vụ có thể được thực hiện song song cùng một lúc và không có giới hạn thời gian hay sao? 】

Hệ thống:【……】

Tô Thiên Duyệt để nhiệm vụ này ngâm giấm trong vài ngày, cũng lạnh nhạt Lạc Dạ Hàn mấy ngày, cho đến một buổi tối nọ cô đến làm việc tại quán bar Dạ Sắc. Lạc Dạ Hàn vẫn dẫn cô đi làm một số công việc đơn giản ở bếp sau như trước, Tô Thiên Duyệt không nói với anh một lời vô nghĩa không cần thiết nào, ngoại trừ những thứ cần trao đổi trong công việc.

Mà Lạc Dạ Hàn tối nay hình như cũng không có tâm trạng, thường xuyên phạm sai lầm, đầu tiên là làm vỡ mấy cái đĩa, sau đó làm đổ một giỏ trái cây.

Tô Thiên Duyệt làm như không chú ý tới, cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.

Nhìn thấy dáng vẻ hờ hững của cô, giữa hai lông mày của Lạc Dạ Hàn ngày càng u ám hơn, cuối cùng dán mắt vào cái thớt.

Anh tiện tay nhặt một quả dưa hấu, tay phải cầm một con dao gọt trái cây, vẻ mặt nghiêm túc cắt xuống một đương dao, không chỉ cắt làm đôi quả dưa hấu mà anh còn cắt chính xác vào ngón trỏ bên trái của mình.

Nghe thấy tiếng rêи ɾỉ bị kìm nén của người đàn ông, Tô Thiên Duyệt cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn anh.

Chỉ thấy Lạc Dạ Hàn đang ôm lấy vị trí vết thương trên ngón trỏ trái của anh, giữa các ngón tay có một dòng máu chảy ra từng giọt từng giọt, rơi xuống tấm thớt.

Ý thức được ánh mắt của cô, trong đôi mắt tràn ngập u tối của Lạc Dạ Hàn lóe lên một tia sáng gần như không thể nhận ra, giọng điệu cũng không còn lạnh lùng như thường ngày, mang theo chút yếu ớt mong cô giúp đỡ: “Có thể giúp tôi lấy hộp thuốc không? Cái tủ ở tầng dưới cùng sau lưng cô."

Người đàn ông này vốn là một đại ác ma, nhưng lúc này lông mày của anh hơi cau lại, trên mặt không còn chút máu, dáng vẻ yếu ớt này rất dễ dàng khơi dậy lòng cảm thông của nữ nhân.