Chương 22.2: Xử lý vết thương cho anh

Ngược lại, Anh Mộng Tuyết tròn xoe mắt, không thể tin được hét lên: "Trời ơi Thiên Duyệt, cậu đang làm cái gì vậy?"

Lúc này Tô Thiên Duyệt mới buông ngón tay bị thương của Lạc Dạ Hàn ra, vẻ mặt lãnh đạm giải thích: "Tôi đang khử trùng cho anh ấy, bởi vì... nước bọt là chất khử trùng tốt nhất! Vết thương sâu như vậy, ai biết có vi-rút hay là vi khuẩn hay không, vì vậy tôi nhân tiện hút một ít máu ra cho anh ấy. Cô không xem trên TV có người bị rắn độc cắn hay bị thứ gì đó đâm, đều làm việc này đầu tiên sao? Tôi chỉ là vì tình thế cấp bách, không có ý gì khác."

Để thắng được nữ chính, cô cũng đã liều mạng lắm rồi!

Mấy lời này đều là bịa ra, ngay cả bản thân cô cũng không tin. Anh Mộng Tuyết ngẩn cả người: "..."

Vậy cũng được sao?

Mà Tô Thiên Duyệt thừa dịp cô ta nhất thời ngẩn người, lần này thành công giật lấy chai cồn, băng gạc, bông gòn trong tay Anh Mộng Tuyết: "Việc còn lại giao cho tôi, cô đi làm việc của mình đi."

Anh Mộng Tuyết không cam lòng cắn môi dưới, đôi mắt hơi đỏ lên. Nhưng bên ngoài có người thúc giục cô ta nhanh chóng ra hỗ trợ, nói là nhân lực không đủ, chỉ có thể rời đi trước.

Trong phòng bếp, Tô Thiên Duyệt tiếp tục xử lý vết thương cho Lạc Dạ Hàn. Đầu tiên, đổ một ít cồn lên bông gòn, lau vết thương cho anh vài lần, sau đó chậm rãi quấn băng gạc thật vòng quanh ngón tay.

Cô vốn tưởng rằng Lạc Dạ Hàn sẽ đẩy cô ra, nhưng anh không làm thế—có lẽ là bởi vì câu nói nước bọt có tính sát trùng vừa rồi của cô quá thuyết phục , hơn nữa cô có vẻ chuyên nghiệp hơn Anh Mộng Tuyết nhiều, cho nên anh cho rằng cô đáng tin hơn sao?

Anh im lặng trong suốt quá trình, yên tĩnh đến bất thường.

Vì vậy Tô Thiên Duyệt ngập ngừng ngước mắt quan sát biểu hiện của anh, thận trọng hỏi: "Động tác của em quá nặng phải không, anh... không đau chứ?"

Khi cồn đổ xuống vết thương, người bình thường đều sẽ thở hổn hển nha.

Cô còn chưa kịp nhìn sang, Lạc Dạ Hàn đã nhanh chóng thu lại ánh mắt nóng bỏng, trở lại vẻ mặt vô cảm thường ngày: “Không đau.”

Vừa rồi anh chỉ tập trung vào cô, vẻ mặt dịu dàng tham lam nhìn ngắm cô đang xử lý vết thương cho anh , và hoàn toàn quên đi cơn đau.

"Không đau là tốt rồi." Tô Thiên Duyệt tiếp tục quấn băng gạc mấy lần, cuối cùng dùng băng keo cố định lại.

Sau khi làm xong tất cả, ánh mắt của cô rơi vào miếng băng Doraemon trên cánh tay của anh, trước khi anh kịp phản ứng, cô đã nhanh chóng đưa tay ra xé nó dọc theo mép bị cong vênh. Sắc mặt Lạc Dạ Hàn đột nhiên thay đổi, vừa định nói gì đó, Tô Thiên Duyệt liền giải thích cho anh: "Em nhìn anh dán nó đã lâu, cũng đã rất cũ rồi, tiếp tục dán nữa ngược lại không tốt cho vết thương, nên để vết thương được thông thoáng mới tốt."

Trên thực tế, đây chỉ là cái cớ, lý do thực sự là vì cô nhìn thấy miếng băng cá nhân này, cô liền nghĩ đến Anh Mộng Tuyết, làm cô cảm thấy rất khó chịu.

Lạc Dạ Hàn không đòi dán nó nữa, mà đưa tay ra trước mặt cô: "Đưa miếng băng cá nhân cho tôi, tôi... đi ném nó đi."

Đôi mắt của Tô Thiên Duyệt chớp động, đặt miếng băng cá nhân vào trong lòng bàn tay của anh.

Thật ra cô rất hoài nghi, anh căn bản không phải vứt nó đi mà là cất về làm bảo bối, mỗi tối trước khi đi ngủ đều lấy ra xem vài lần.

Đại ác ma dù sao cũng là một người điên cuồng vì tình, loại chuyện này nhất định có thể làm được, có lẽ ngoài nhìn ra còn phải sờ!

Không, cảnh tượng đó quá đẹp, cô không dám nghĩ tới...

Quả nhiên, Lạc Dạ Hàn nói anh sẽ ném băng cá nhân đi, mà phải mất tận một giờ đồng hồ.

Một mình Tô Thiên Duyệt ở sau bếp thực sự rất buồn chán, đúng lúc nhớ tới quán bar đang thiếu nhân viên nên chủ động ra ngoài giúp đỡ.

Trong phòng nghỉ của quán bar, Lạc Dạ Hàn mở chiếc két sắt bên cạnh ghế sô pha, và cẩn thận đặt miếng băng cá nhân đã cũ đến mức các mép đã cong vênh vào trong két.

Còn rất nhiều thứ khác trong két, được sắp xếp ngăn nắp, thậm chí còn ghi ngày tháng trên đó.

Có một hộp cơm màu hồng, một chiếc áo sơ mi trắng dính vết trà, thậm chí còn có một chiếc khăn giấy bị nhàu nát...

Hộp cơm màu hồng là bữa sáng đầu tiên mà Tô Thiên Duyệt nói đưa cho anh, mặc dù Âu dương Hiên đã ném vào thùng rác, nhưng vẫn được anh nhặt về.

Hơn nữa, anh đã ăn tất cả thức ăn bên trong hộp, mặc dù nó đã bẩn.

Còn chiếc áo sơ mi trắng đó bị cô giả vờ làm đổ trà, còn tờ khăn giấy kia là cô dùng khi lau cho anh...