Chương 24.2: Chủ động khıêυ khí©h cô

Anh Mộng Tuyết ban đầu rất khó chịu với người phụ nữ trung niên này, nhưng khi nghe dì ta trước mặt Âu Dương Hiên Vũ Văn Dật và những người khác, phê bình Tô Thiên Duyệt, cô ta nhịn không được mỉm cười với dì ta lần nữa: "Ồ, dì, đừng nói thế, cậu ấy ngượng đấy. Mọi người đợi lát nữa, đồ ăn sẽ đem ra, muốn chọn gì cũng được."

Nói xong, cô ta xoay người đi vào bưng đồ ăn. Đồng thời cô ta liếc nhìn về chỗ ngồi của nhóm người Âu Dương Hiên.

Thấy họ cũng đang nhìn về phía mình, bước chân của cô ta nhẹ đi rất nhiều, sự khó chịu trước đó đã bị cuốn đi.

Vì để tranh thủ cơ hội thể hiện, Anh Mộng Tuyết nhanh chóng mang đến một chiếc mâm lớn đồ ăn, bên trong có mấy ngăn nhỏ, mỗi đồ ăn thừa đều được đựng ngăn riêng.

Người phụ nữ trung niên và nhóm người đó xúm lại giành giật cướp bóc.

"Không thể nào, tại sao chỉ còn sót lại những miếng cánh gà chiên nhỏ như vậy?"

"Còn bánh bao chiên đều bị xé nát, lồi lồi lỏm lỏm."

"Món salad trái cây này đã bị đen mất rồi, nhìn không còn tươi ngon nữa!"

Nghe bọn họ phàn nàn, Anh Mộng Tuyết lại cảm thấy khó chịu.

Không ngờ cô ta còn chưa nói gì, thì người phụ nữ trung niên đã mắng cô ta trước: “Cô gái này, cô cố ý lấy mấy thứ xấu xí này ra à, sao không chọn loại tốt hơn đưa cho chúng tôi, có phải cô không muốn để chúng tôi đến sao hả? Nếu cô không muốn thì nói sớm đi, ban đầu vì cái gì cô lại giả vờ làm một người tốt chứ!

“Tôi... tôi không có” Anh Mộng Tuyết không nói nên lời, nước mắt lưng tròng, trông rất đáng thương.

Rõ ràng lúc đầu người phụ nữ trung niên này đến đây còn mang giọng điệu cảm kích, sao bây giờ lại nói như đúng rồi vậy? Cô ta đã tốt bụng giúp đỡ họ, nhưng cuối cùng lại giống như cô ta đang mắc nợ họ vậy chứ!

Nhưng người phụ nữ trung niên hung dữ kia căn bản không muốn nghe cô giải thích, tức giận ném tất cả thức ăn thừa trong hộp cơm lên người cô: “Đem đống đồ hỏng này trả lại hết cho mày, coi chúng tao như ăn mày đó hả?"

Anh Mộng Tuyết bị súp đổ đầy đầu và mặt, cô ta trông cực kỳ xấu hổ, vai run rẩy như một con thỏ trắng đáng thương: "Các dì... các dì thật quá đáng!"

Làm sao trên thế giới có thể có người tự đề cao mình như thế a!

Động tĩnh bên phía bọn họ dẫn đến không ít sự chú ý của khách, ai nấy cũng đều đi đến vây xem thành vòng tròn, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Người phụ nữ trung niên muốn tiếp tục la lối khóc lóc, nhưng bị một bóng người cao lớn chặn lại.

Chỉ thấy Âu Dương Hiên đang cúi đầu nhìn dì ta, toàn thân toát ra khí thế hung hãn bá đạo: “Có gan thì thử nói lại xem, mụ già thối tha!”

Hắn hất cằm nói: “Tôi có thể bắt nạt cô ta , nhưng tuyệt không cho phép người khác đến khi dễ!"

Hắn không biết vì sao lao ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy Anh Mộng Tuyết bộ dáng đáng thương cần che chở, đầu óc nhất thời nóng lên liền vội vàng chạy tới.

Tô Thiên Duyệt nhìn thấy cảnh này cũng cạn lời, đây là một câu trích dẫn điển hình khác của bá đạo tổng tài, thật là sến quá đi!

Nhưng cô vẫn phải lưu tâm đến chuyện này, bởi vì chuyện này mà lần trước Anh Mộng Tuyết ở trước mặt cô bày ra tư thế đắc thắng, cho nên bây giờ cô cần phải đi qua đánh vào mặt cô ta xem như “phục thù”.