Chương 25.2: Nhân vật phản diện nhận lỗi với cô rồi

Trước đây Vũ Văn Dật anh chỉ gặp Tô Thiên Duyệt vài lần, vì vậy không có ấn tượng nhiều với cô, nhưng đêm nay có thể nói là anh có ấn tượng vô cùng sâu sắc.

"Cái này. . . " Tô Thiên Duyệt nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Cô biết mối quan hệ giữa Vũ Văn Dật và Tô Quân không tệ, vì vậy thêm WeChat không phải là không thể chứ?

Nghĩ đến đây, cô do dự rồi chậm rãi lấy điện thoại trong túi ra. Đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng của Lạc Dạ Hàn vang lên: "Tô Thiên Duyệt, cô mau mau dẫn Anh Mộng Tuyết đi thay đồ đi. Dù sao ở đây cũng chỉ có hai cô gái các cô mà thôi."

Sau khi nghe thấy lời nói của anh, mọi người lúc này mới chú ý đến sự tồn tại của Anh Mộng Tuyết, nếu không họ vừa rồi vẫn còn tập trung vào Tô Thiên Duyệt.

Chỉ thấy Anh Mộng Tuyết bị tạt toàn thân là nước rau, lại thêm bộ dáng bạch liên hoa, giờ trông cô ta càng đáng thương hơn.

Tô Thiên Duyệt chỉ có thể nói lời xin lỗi với Vũ Văn Dật: "Được rồi, tôi sẽ đưa Mộng Tuyết đi thay quần áo trước, về chuyện Wechat... Ngày khác nói tiếp."

Vừa nói vừa mắng Lạc Dạ Hàn không biết bao nhiêu lần. Đại nhân vật phản diện này quả nhiên trong mắt chỉ có nữ chính, không muốn nhìn nữ chính chịu nửa điểm ủy khuất nào mới thúc giục cô như thế.

“Không sao, em đi trước đi.” Vu Văn Dật ưu nhã cười cười, làm ra một cái mời, ánh mắt vô tình lướt qua khuôn mặt Lạc Dạ Hàn.

Còn Âu Dương Hiên thì đứng sang một bên nhìn Vũ Văn Dật và Tô Thiên Duyệt nói cười, bàn tay đang buông thõng của hắn vô thức nắm chặt.

Trong quá khứ, mặc dù Tô Thiên Duyệt lớn lên xinh đẹp, nhưng vì cô luôn tỏ thái độ không phải hắn thì không gả, ngay cả khi có rất nhiều đứa con trai mơ ước, bọn chúng cũng không dám tỏ tình với cô.

Nhưng bây giờ, cô đang tán tỉnh bạn của anh-Vũ Văn Dật, cô đây là muốn đem hắn đặt vào vị trí nào đây!

Tô Thiên Duyệt đưa Anh Mộng Tuyết đến phòng thay đồ dành cho nhân viên ở phía sau quầy bar, lúc cô đi ra ngoài, vô tình đυ.ng phải một bức tường người ở phía trước...

“A, đau quá!” Cô lúc này mới hoàn hồn, theo bản năng giơ tay xoa xoa cái trán bị đυ.ng phải, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, “Lạc Dạ Hàn, sao anh còn chưa đi?”

Người anh làm bằng sắt sao? Tí nữa là đυ.ng hỏng cô rồi.

Sau khi hỏi những lời này, cô có chút hối hận, đây chẳng phải là nói nhảm sao? Lạc Dạ Hàn nhất định lo lắng cho Anh Mộng Tuyết nên mới đợi ở đây.

Nhưng cô không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, vì vậy cô liền nói: "Thế nào, chuyện vài ngày trước nếu anh không đứng về phía Anh Mộng Tuyết, thì hôm nay sẽ không có chuyện gì xảy ra!"

Cô muốn để Lạc Dạ Hàn biết rằng anh lúc ấy chọn nữ chính là một sự sai lầm, mặc dù cô biết chuyện này khá là khó khăn.

Không ngờ, giây tiếp theo, cô nghe thấy Lạc Dạ Hàn thấp giọng đáp: "Ừ."

Tô Thiên Duyệt hoài nghi liệu cô có bị nghe lầm hay không, bèn tiếp tục trêu chọc: "Vì vậy, sự thật chứng minh rằng em đúng!"

Lạc Dạ Hàn lại đáp: "Ừ."

Tô Thiên Duyệt sửng sốt.

Lạc Dạ Hàn hôm nay không đúng lắm, từ khi nào trở nên dễ bảo như vậy? Chẳng lẽ cô giúp anh xử lý vết thương, nên anh nảy sinh tình bạn với cô sao?

ANYWAY, không cần biết là vì cái gì, nhân lúc anh dễ nói chuyện như thế cô liền tranh thủ làm nhiệm vụ thôi! Thế là Tô Thiên Duyệt thay đổi chủ đề: "Anh có phải đang cảm thấy có lỗi với em? Vậy đúng lúc kỳ thi cuối kỳ sắp đến rồi, nếu anh dạy kèm giúp em, em sẽ tha thứ cho anh."

Tuy rằng lúc này nhiệm vụ cô chọn chỉ là đi hỏi nhân vật phản diện một câu, nhưng hiện tại cô cảm thấy chính mình có thể thêm một chút kịch tính.

Cũng không phải vì cái gì khác, chỉ là điểm số của cô rất kém, cô rất muốn học hành chăm chỉ, cho nên nếu không nhờ học bá đứng đầu toàn trường còn phải đợi đến khi nào nha?

Đương nhiên, chăm chỉ học tập là vì bản thân cô, còn một nguyên nhân khác là trong cốt truyện Âu Dương Hiên sau khi ở cùng nữ chính cũng rất chăm chỉ học tập, bắt đầu cùng Lạc Dạ Hàn tranh giành top 1 toàn trường.

Vì vậy, hai người kết thù càng sâu, để giảm thiểu mức độ hắc hoá của nhân vật phản diện, Tô Thiên Duyệt quyết định - vậy để cô đến làm top 1 toàn trường, hai người đừng tranh cãi nữa, đều đứng một bên hóng mát đi!