Chương 26.2: Có chút khó tả

Tô Thiên Duyệt không ngờ rằng cô chỉ vui vẻ được vài giây, hệ thống lại ép cô làm nhiệm vụ, dựa trên kinh nghiệm trước đây của cô, những lựa chọn sau đều là góp cho đủ số lượng, vì vậy cô không cần suy nghĩ mà buột miệng nói: 【Tôi chọn A! 】

Mãi đến sau khi lựa chọn xong, cô mới phát hiện mấy nhiệm vụ sau căn bản là rất dễ hoàn thành, nói chính xác hơn là cô không cần làm gì cũng có thể hoàn thành!

Vì vậy, cô hối hận, nhanh chóng sửa lời lại: 【 Chờ đã, tôi muốn chọn lại! 】

Hệ thống lại không đồng ý: 【Nhiệm vụ đã được công bố trên bảng đã vượt quá 2 giây, không thể thu hồi! 】

Tô Thiên Duyệt: 【...Hệ thống, ngươi cố ý, ngươi biết ta bất kể là nhiệm vụ gì đều sẽ chọn A, nên ngươi mới lừa ta! 】

Hệ thống mang theo ngữ khí đắc ý nói: 【 Còn không phải là học theo ngươi sao, vừa rồi ngươi nhìn thấy nhân vật phản diện cái gì cũng "ừ" một tiếng, nên nhân cơ hội lừa xin tài khoản Wei-xin của hắn! 】

Tô Thiên Duyệt: 【... 】

Trên thực tế, chuyện cô lo lắng hơn là, nhiệm vụ trước là nắm tay, nhiệm vụ này là ôm, nhiệm vụ tiếp theo sẽ không phải là...

Hệ thống nghe thấy tiếng lòng của cô, cố tình giả vờ ngây thơ: 【Kí chủ lo lắng nhiệm vụ tiếp theo sẽ là cái gì sao? 】

Tô Thiên Duyệt: 【Không... không có gì! 】

Hôm nay đây đã là lần thứ hai cô trải qua cảm giác bí bách không thể nói nên lời!

Quên đi, trước hết thì đi bước nào tính bước đó thôi.

Chí ít thì cô vẫn có biện cách để hoàn thành nhiệm vụ "ôm" theo kiểu giữa bạn bè với nhau, cô đã nghĩ ra rồi.

Vì thế Tô Thiên Duyệt thừa dịp nói với Lạc Dạ Hàn: "Tối nay tài xế của nhà em bận rồi, em đón xe buýt về nhà với anh nhé?".

Tô Thiên Duyệt nghe anh nói "ừ" lần nữa, thế là cô nói với giọng điệu khuyên bảo: "Lạc Dạ Hàn, anh muốn bày tỏ sự đồng ý của mình, anh không thể chỉ nói một chữ "ừ", như vậy rất dễ phá hỏng cuộc trò chuyện, ít nhất thì anh cũng nên nói hai chữ trở lên."

Lạc Dạ Hàn thật sự quá lạnh lùng, cho nên không thể kết giao bạn bè.

Cần cảm hóa anh, không chỉ dừng lại ở việc cô chủ động kết bạn với anh mà còn thay đổi tính cách của anh để anh có thể kết bạn với nhiều người hơn ngoài cô.

Lạc Dạ Hàn hơi nheo mắt lại như thể đang suy nghĩ, anh nhất định đã nghe lọt tai lời của cô, một lúc lâu sau, đôi môi mỏng của anh cuối cùng cũng thốt ra hai từ: "Ừm... Được."

"..." Mặc dù Tô Thiên Duyệt cảm thấy cạn lời, nhưng cô vẫn kiên nhẫn và từ từ thuyết phục, "Rất tốt, rất tốt, có tiến bộ rồi, vậy chúng ta hãy thử nói một câu có độ dài ba chữ xem sao nhé?"

Lạc Dạ Hàn rất phối hợp: "Ừm, được rồi."

Tô Thiên Duyệt: "..."

Đột nhiên không muốn nói chuyện là sao đây?

Sau đó, hai người không nói thêm gì nữa, cùng nhau đi về phía trạm xe buýt, ánh đèn đường chiếu vào họ tạo thành hai chiếc bóng kéo dài xuống mặt đất.

Tô Thiên Duyệt đi phía sau một chút, nhìn bóng lưng cao lớn và khỏe mạnh của Lạc Dạ Hàn, cô không thể không cảm thán thầm trong lòng: một người đàn ông đẹp trai, nhìn từ phía sau cũng thấy đẹp trai, ngay cả một sợi tóc cũng đẹp nữa nha.

Cô không chú ý Lạc Dạ Hàn đang đi phía trước, lặng lẽ đến gần cô, hai cánh tay anh buông thõng bên hông, nhưng không chạm vào cô.

Người đàn ông khẽ cụp mắt xuống, nhìn bóng hai người trên mặt đất như đang nắm tay nhau, khóe miệng chậm rãi cong lên thành một đường cong nhẹ. Gió đêm thổi tung tóc của cô, lướt qua má anh, mang theo hương thơm đặc trưng của cô.

Đôi mắt anh dần trở nên tối sầm lại, hơi thở trở nên gấp gáp hơn...

Cơn gió thổi qua người cô, hương thơm thật ngọt ngào.