Chương 33.2: Nếu tôi nói không, cậu sẽ tin sao?

Đôi mắt Nam Hiểu Hiểu lấp lánh, dường như có chút run rẩy: "Vậy nếu sau khi tôi học tập chăm chỉ, anh ấy vẫn không thích tôi, tôi chẳng phải sẽ thiệt thòi lớn sao?"

Tô Thiên Duyệt lắc đầu: "Sai rồi! Cải thiện năng lực bản thân, cho dù không hấp dẫn được Vũ Văn Duệ, nhưng cô cũng không thua kém nha, cũng có thể hấp dẫn được nam nhân tốt hơn anh ta thì sao? Chỉ cần chăm chỉ học tập, sẽ có kết quả xứng đáng, nhưng nếu cứ mù quáng đi theo đuổi một người đàn ông, không nhất định có thể nhận được kết quả như ý!"

Những lời đó không chỉ lay động Nam Hiểu Hiểu mà còn cả các thành viên khác đứng đầu là Dương Thiến cũng đều động lòng.

"Vậy thì hội trưởng, sau này cô sẽ dẫn dắt chúng tôi học tập chăm chỉ chứ? Hội của chúng ta có thể đổi thành "nhóm nhỏ yêu học tập"!"

"Hèn gì cậu đều đến thư viện tự học, chúng tôi phải gấp rút theo kịp tiến độ của cậu!"

Ngay cả Nam Hiểu Hiểu luôn cao ngạo, cũng không lên tiếng phản đối nữa, xem như là ngầm đồng ý.

Tô Thiên Duyệt không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, vì vậy cô chỉ có thể đồng ý: "Được, vậy tôi sẽ tiếp tục làm hội trưởng và sau này dẫn dắt mọi người chăm chỉ học tập!"

Thôi quên đi, cô làm việc tốt, sẵn tiện cảm hoá nhóm nữ phụ độc ác này.

Kỳ thật trong cuốn sách này vai nữ phụ đặc biệt xấu xa độc ác cũng không nhiều, ít nhất thì nhóm này còn có thể cứu vớt được.

Anh Mộng Tuyết không khỏi có chút sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Đúng lúc này, cửa phòng sinh hoạt bị người bên ngoài đạp mở, sau đó Âu Dương Hiên vẻ mặt lạnh lùng xông vào.

Ninh Tiểu Tịch, bạn tốt của Anh Mộng Tuyết đi theo phía sau, vội vàng chạy tới nới lỏng dây trói trên người Anh Mộng Tuyết: "Bạn học Âu Dương, là bọn họ... Bọn họ phái người bắt Mộng Tuyết đi, muốn gây khó dễ cho cậu ấy!"

Mà lúc Anh Mộng Tuyết nhìn thấy Âu Dương Hiên hai mắt liền lóe sáng, nhưng trên miệng lại nói: "Tiểu Tịch, ai bảo cậu đi tìm anh ấy tới!"

Âu Dương Hiên bước nhanh đến trước mặt Tô Thiên Duyệt hỏi: "Tô Thiên Duyệt, kế hoạch này có phải cô là người cầm đầu không?"

Tô Thiên Duyệt vào lúc này vô cùng cạn lời: "Nếu tôi nói không, cậu sẽ tin sao?"

Nhìn xem, đó là sự khác biệt giữa nữ phụ và nữ chính.

Tất cả bạn bè xung quanh Anh Mộng Tuyết đều có thể giúp cho cô ta cộng thêm điểm, đặc biệt là Ninh Tiểu Tịch này càng trung thành hơn, bất cứ ai bắt nạt Anh Mộng Tuyết đều không cần cô ta động tay dọn dẹp, đã có người thân và nhóm bạn bè nổi bật là Ninh Tiểu Tịch đứng ra giúp đỡ cô ta.

Nói tóm lại, gia đình và bạn bè của nữ chính có trách nhiệm với cô ta, vì vậy nữ chính đương nhiên cô ta chỉ lo thân mình và duy trì sự ngây thơ của cô ta!

Còn vai nữ phụ độc ác của cô thì khổ quá, bị bạn bè kéo chân, nhận tội thay cho họ dù cô chẳng làm gì cả.

Âu Dương Hiên hừ lạnh một tiếng, tiến lên nhìn chằm chằm cô: "Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?"

Tô Thiên Duyệt không thể không lùi lại một bước, nhìn về phía Anh Mộng Tuyết: "Cô tự nói cho cậu bạn Âu Dương này biết đi, rốt cuộc tôi đối xử với cô thế nào?"

Nhưng điều khiến cô tức muốn hộc máu chính là, trông Anh Mộng Tuyết lúc này vô cùng hoảng sợ, cô ta trốn sau lưng Ninh Tiểu Tịch không ngừng run rẩy, không nói được lời nào mà không ngừng lau nước mắt.

Tô Thiên Duyệt không khỏi rêи ɾỉ trong lòng.

Lại nữa, nữ chủ lại dùng thủ đoạn này để giả vờ đáng thương, chẳng khác nào gián tiếp dội gáo nước bẩn vào người cô.

Nếu một ngày nào đó sự thật được đưa ra ánh sáng, cô ta sẽ vô tội nói, cô ta không có nói Tô Thiên Duyệt bắt nạt cô ta, là mọi người đã hiểu lầm ý của cô ta rồi!