Chương 35.2: Nhìn vào mắt anh trong 1 phút

Tuy rằng nhìn vào mắt của những dã thú kia có thể bị ăn thịt, nhưng lúc này chạy tới nhìn vào mắt của Lạc Dạ Hàn cũng khó mà sống nổi!

Hệ thống trịnh trọng nói: [ Được, hiện tại tôi tăng thêm lựa chọn E - cùng nhân vật phản diện nhìn nhau 2 phút! ]

Tô Thiên Duyệt tức giận đến mất bình tĩnh: [Đại ca à, ngươi không thấy ta bây giờ đang gặp rất nhiều phiền phức sao, có thể để ta yên tĩnh vài ngày được không? Bất kể làm nghề gì đều được nghỉ các ngày cuối tuần chứ! ]

Hệ thống lại phản bác: [ Nghề nghiệp không phải đều có ngày cuối tuần, trên thế giới thậm chí có hai loại nghề nghiệp không có ngày nghỉ, một là nội trợ, hai là tác giả! Các bà nội trợ trong gia đình nếu một ngày không làm việc thì sẽ bị phàn nàn, còn tác giả sẽ bị thúc giục nếu một ngày không ra chương mới! ]

Tô Thiên Duyệt: […]

Cũng may hệ thống nhìn ra cô đang rất buồn bực, cho nên tạm thời buông tha cho cô: [Tôi chỉ là xuất hiện công bố nhiệm vụ thôi, về phần khi nào hoàn thành nhiệm vụ thì tùy vào sự quyết định của cô, cô lúc này được xem là freelancer, đã là rất hạnh phúc rồi! ]

Khi tan làm buổi tối, Tô Thiên Duyệt dự định giống như mấy ngày trước cùng Lạc Dạ Hàn bắt chung chuyến xe buýt về nhà, để xem liệu có cơ hội nào để cải thiện mối quan hệ của cô và anh hay không.

Ví dụ như giúp anh trả tiền vé 1 tệ, hoặc ví dụ như vạn nhất trong lúc hỗn loạn có người lợi dụng anh, cô sẽ đứng ra như kiểu mỹ nữ cứu anh hùng.

Tuy nhiên, đêm nay Lạc Dạ Hàn không có ý định rời đi ngay lập tức, mà thay vào đó anh ngồi xổm cho một bầy chó mèo hoang ăn bánh ngọt trong con hẻm bên cạnh quán bar.

Tô Thiên Duyệt dừng lại, trốn trong bóng tối của lối vào con hẻm, lén nhìn vào bên trong với đôi mắt to tròn.

Tại sao cô không biết Lạc Dạ Hàn lại trở nên có tấm lòng quan tâm đến như vậy, thậm chí sẽ cho những con chó mèo hoang ăn?

Đột nhiên cô nghĩ ra một cách, hôm nay có lẽ là sinh nhật của Lạc Dạ Hàn!

Vì từ nhỏ thiếu sự quan tâm chăm sóc của gia đình, căn bản không ai giúp anh tổ chức sinh nhật đàng hoàng, sau khi trở thành cô nhi lại càng không thể tổ chức.

Còn việc cho những con chó mèo hoang ăn bánh ngọt, thực chất chỉ là muốn những con vật nhỏ này cùng trải qua ngày sinh nhật với anh.

Tô Thiên Duyệt nhìn bóng lưng thon dài của người đàn ông dưới ánh trăng, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cho anh.

Mặc dù hiện tại hệ thống không công bố nhiệm vụ, nhưng từ đáy lòng cô thật sự muốn an ủi anh một chút, đồng thời cũng muốn tặng quà sinh nhật cho anh.

Đáng tiếc cô không có chuẩn bị trước, chỉ có thể vắt óc suy nghĩ xem trên người cô có thứ gì có sẵn có thể cho anh hay không.

Tình cờ hôm nay cô đã mua được một lọ điều ước bằng thạch anh vàng từ một cửa hàng, bên trong có cát lún phát sáng đầy màu sắc, có thể phát sáng ngay cả vào ban đêm. Điều quan trọng nhất là người ta nói rằng lọ điều ước này đã được mở qua và vô cùng hiệu quả.

Vốn dĩ cô muốn giữ nó cho riêng mình, nhưng bây giờ vừa khéo có thể đưa nó cho Lạc Dạ Hàn.

Nghĩ như vậy, Tô Thiên Duyệt lấy lọ ước từ trong túi ra, thận trọng đi về phía sâu trong con hẻm.

Cho dù cô bước chân rất nhẹ, nhưng trong bóng tối thanh vắng tĩnh mịch, mọi âm thanh nhỏ nhất đều sẽ được khuếch đại. Lạc Dạ Hàn nhanh chóng nghe thấy tiếng bước chân, quay lại nhìn về phía cô...

Đôi mắt anh như băng giá, Tô Thiên Duyệt chỉ cảm thấy rằng toàn bộ cơ thể cô đóng băng, ngay cả bước chân của cô cũng đóng băng tại chỗ.

Còn Lạc Dạ Hàn chỉ nhìn cô mà không nói lời nào, trên mặt không có biểu cảm gì, cả người toát ra khí lạnh người sống chớ lại gần.

Tô Thiên Duyệt bí mật hít một hơi thật sâu nhìn vào ánh mắt anh, sau đó cô ngồi xổm xuống, cẩn thận đặt nó trên mặt đất cách anh không xa: "Cái đó, em đột nhiên nhớ ra hôm nay là sinh nhật của anh, lọ điều ước này là một món quà sinh nhật tặng cho anh, anh có điều ước gì, có thể viết vào tờ giấy nhỏ rồi bỏ vào, nghe nói rất hiệu nghiệm!"

Cô nói rất nhanh, sợ bị anh cắt ngang, sau khi cô nói xong xoay người chạy thật nhanh ra khỏi con hẻm nhỏ, sợ anh đuổi kịp trả quà lại cho cô.