Chương 39.2: Em biết anh muốn là gì của em rồi (1)

Tô Thiên Duyệt cho rằng cô có tâm trạng tốt như vậy là vì đã hoàn thành xong nhiệm vụ, và trong mắt cô ngay cả màu của bầu trời lúc này cũng trở thành một màu xanh vô cùng đặc biệt. Nam Hiểu Hiểu vẫn đứng đó, nhìn bóng lưng Tô Thiên Duyệt ngồi trên yên sau của chiếc xe đạp đang dần đi xa, thật lâu sau đó vẫn không thể tiêu hóa được sự thật trước mắt.

Tại sao kỹ năng diễn xuất của Tô Thiên Duyệt rõ ràng kém cỏi hơn cô ấy rất nhiều, thậm chí Tô Thiên Duyệt còn tìm một cái cớ còn dở tệ hơn cô ấy - tại sao "em" vừa nhìn thấy "anh" liền té ngã thì "anh" phải chịu trách nhiệm? Này là kiểu vừa ăn cướp vừa la làng nha!

Nhưng làm thế nào Tô Thiên Duyệt thành công được vậy?

Cô như thế nào thua Tô Thiên Duyệt, cô không phục đâu!

Cách đó không xa, Cảnh Hạo dừng lại, nói với Vũ Văn Duệ: "Cậu thực sự không quan tâm đến Nam Hiểu Hiểu à? Có chắc là cậu không muốn đi qua xem không?"

Vũ Văn Duệ nói với vẻ mặt thờ ơ: " Không, cô ấy rõ ràng là giả vờ té mà thôi, cậu không nhìn ra sao? Về phần Tô Thiên Duyệt đó, té còn giả hơn..."

Cảnh Hạo nhịn không được cắt ngang: "Vậy thì tại sao Lạc Dạ Hàn vẫn tin? Chẳng lẽ cậu ta mù hơn cậu à?"

Vũ Văn Duệ dùng ánh mắt đầy hàm ý cảnh cáo Cảnh Hạo: "Chú ý cách dùng từ của cậu, cái gì mà gọi là mù hơn tôi? Chỉ là cậu ta quan tâm quá bị loạn mà thôi."

Âu Dương Hiên ở bên im lặng không nói lời nào.

Bởi vì tại thời điểm Tô Thiên Duyệt ngã xuống, hắn ta gần như lao tới. Mặc dù trong nháy mắt có thể nhận ra đó là giả, nhưng hắn cũng không thể nào nhịn được.

Thật không may, trước khi hắn ta kịp hành động, Lạc Dạ Hàn đã đến trước một bước. Khi đó, hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng nếu chậm trễ một vài việc cũng sẽ phải ân hận cả đời.

“Ồ, thì ra là vậy.” Cảnh Hạo xoa cằm như đang suy nghĩ, sau đó nói với hai người kia: “Tôi đi gặp Nam Hiểu Hiểu.”

“Cậu tới nhìn cô ấy để làm gì?” Âu Dương Hiên cuối cùng cũng đã mở miệng nói chuyện.

“Cười trêu cô ấy một chút mà thôi, còn có thể làm gì?” Cảnh Hạo nhún vai, ngữ khí tùy tiện không quan tâm.

Nam Hiểu Hiểu đang tức giận giậm chân ở đó, đột nhiên nhìn thấy Cảnh Hạo đang đi về phía cô từ đầu bên kia đường rợp bóng cây.

Tư thế đút túi một tay có chút đẹp trai, khiến rất nhiều nữ sinh thường ngoáy đầu lại, nhưng cô từ nhỏ đã nhìn quá quen rồi, cũng không cảm thấy có gì đặc biệt.

Nam gia và Cảnh gia là thế giao, cô và Cảnh Hạo có thể coi là thanh mai trúc mã, nhưng từ nhỏ đến lớn chưa từng thân thiết, anh sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy để trêu cười cô?

Quả nhiên, Cảnh Hạo dừng ở trước mặt cô, ánh mắt rơi vào trên chân cô: “Kỹ năng diễn xuất kém cỏi của cô thành công khiến tôi khó chịu rồi.”

Nam Hiểu Hiểu không vui nhấc chân giẫm lên giày của anh ta: "Ai cần anh quan tâm!"

"Đã bao nhiêu tuổi rồi, còn dùng chiêu này?" Cảnh Hạo giống như đã sớm đoán trước, dời chân ra, sau đó trêu chọc cô: "Nhìn cái chân heo của cô khỏe như vậy, tôi chắc chắn rằng cô chỉ giả vờ thôi."

Ngồi trên yên sau xe đạp của Lạc Dạ Hàn, Tô Thiên Duyệt nhìn thấy cảnh tượng Cảnh Hạo và Nam Hiểu Hiểu đang đứng cùng nhau khuôn mặt hai người đỏ bừng bừng, đột nhiên nghĩ đến một khả năng nào đó.

Trong nguyên tác, Nam Hiểu Hiểu luôn theo đuổi Vũ Văn Duệ, Cảnh Hạo với tư cách là người độc mồm độc miệng, thường xuyên cười trêu Nam Hiểu Hiểu, có lẽ nào là vì Cảnh Hạo thực sự thích Nam Hiểu Hiểu?

Tuy nhiên, chúng không được ghi trong cuốn sách gốc, và với chỉ số IQ của Nam Hiểu Hiểu chắc chắn sẽ không phát hiện ra, chỉ có thể dựa vào cô ra tay giúp họ rồi.

Đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường nha.

Nói thật lòng, cô có chút ghen tị, ít nhất sau lưng Nam Hiểu Hiểu còn có một người âm thầm thích cô ấy nhiều năm trời...