Chương 40.2: Em biết anh muốn là gì của em rồi (2)

Tô Thiên Duyệt nhớ lại cảnh tượng đó, đôi má cô đỏ ửng lên: "Bác sĩ nghĩ sai rồi, chúng tôi thực sự chỉ là bạn bè!"

Nữ bác sĩ gật đầu đầy ẩn ý: "Ừm, tôi hiểu rồi, cậu ấy là bạn thân của em, là người đặc biệt tốt, kiểu vượt qua rào cản giới tính."

Tô Thiên Duyệt trong đầu lóe lên, liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng, chính là ý này!"

Cô nghĩ rằng cô đã hiểu Lạc Dạ Hàn muốn là gì của cô rồi.

Không bao lâu sau, Lạc Dạ Hàn lấy thuốc trở lại, ôm Tô Thiên Duyệt như cách anh ôm cô đến đây và bây giờ rời đi cũng thế. Sau khi đi ra khỏi cửa phòng y tế, Tô Thiên Duyệt lập tức không kiên nhẫn nói: "Lạc Dạ Hàn, trên thực tế, anh vẫn quan tâm đến em, vậy tại sao mấy ngày gần đây anh lại cố tình phớt lờ em?"

Bước chân của Lạc Dạ Hàn dừng lại, cánh tay ôm cô hơi cứng lại, nhưng anh không trả lời cô.

Vốn dĩ anh định phớt lờ cô, cũng đoán cô chỉ giả vờ ngã, nhưng anh không khỏi lo lắng nếu cô thật sự bị thương thì phải làm sao.

Có lẽ đây là cảm giác thích một người, luôn bị cô ấy dẫn dắt, giống như một con rối, hoàn toàn mất kiểm soát.

Anh cũng đã vô số lần tự dặn lòng không được mơ mộng viển vông mà đi thích cô, nhưng chỉ cần cô ấy vô tình quay đầu lại trong đám đông, hoặc vô tình nở một nụ cười nhẹ, thì sự phòng bị mà anh dày công dựng lên sẽ lập tức tan thành mây khói.

Tô Thiên Duyệt âm thầm ngước mắt quan sát biểu hiện của anh, tiếp tục thăm dò: "Anh đã nghe những lời em nói với nhóm người Nam Hiểu Hiểu vào ngày hôm đó rồi đúng không? Vì em nói em chỉ coi anh như người bạn bình thường, cho nên anh mới tức giận có phải không? ”

Lần này, đôi mắt của Lạc Dạ Hàn đột nhiên co lại, hai tay anh bỗng buông lỏng...

May mắn là dưới bóng cây bên cạnh anh có một chiếc ghế dài, vì vậy anh nghiêng người đặt cô lên ghế.

Mặc dù anh vẫn không nói lời nào, nhưng sự im lặng ấy cũng như là một lời xác nhận.

Sau khi Tô Thiên Duyệt chạm đất, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, giọng của cô cũng trở nên mềm mỏng: "Lạc Dạ Hàn, em biết anh không muốn chỉ làm bạn bè với em!"

Lạc Dạ Hàn đứng trước mặt cô cúi đầu xuống, mái tóc tán loạn che đi cảm xúc đen tối không rõ ràng trong mắt anh, nhưng bàn tay buông thõng bên người lại lén lút nắm chặt lại, lòng bàn tay không biết từ lúc nào đã đầy mồ hôi.

Thấy anh như vậy, Tô Thiên Duyệt biết suy đoán của cô gần đúng rồi, vì thế nên cô kích động cao giọng, nói "Anh muốn trở thành kiểu bạn bè đặc biệt, đặc biệt thân thiết của em, là muốn làm bạn thân có phải không? Sao anh không nói sớm, chuyện này chắc chắn không thành vấn đề, kể từ bây giờ em sẽ coi anh là bạn thân của em! Nói chung, chúng ta là chị em tốt nhất!"

Kể ra thì, nguyên chủ trong cuốn sách này kỳ thực cũng không có bạn bè gì, bạn bè duy nhất cũng chỉ là chị em cây khế, may mắn cô ta còn ở nước ngoài du học chưa trở về.

Nguyên chủ ban đầu cũng không phải hạng người xấu xa đến vậy, nhưng đều do chị em cây khế này xúi giục, khıêυ khí©h. Hơn nữa việc nguyên chủ bắt nạt Anh Mộng Tuyết cũng là loại chuyện gây náo động nhỏ, chính chị em cây khế của nguyên chủ đã âm thầm đứng sau màn châm lửa khiến tình hình trở nên mất kiểm soát, và cuối cùng để nguyên chủ đứng ra nhận lỗi.

Vì vậy, Tô Thiên Duyệt quyết định từ bỏ vị trí bạn thân của cô ta và để nó cho Lạc Dạ Hàn!

Sau khi Tô Thiên Duyệt tuyên bố quyết định quan trọng này, cô vốn tưởng rằng Lạc Dạ Hàn sẽ rất vui mừng, nhưng không ngờ, vẻ mặt của anh trở nên u ám và đáng sợ hơn, giống như điềm báo trước của một cơn bão dữ dội.

Cô ý thức được mình đã nói sai, vội vàng sửa lại: "Không không không không, không phải chị em tốt, mà là anh em tốt! Anh em tốt lúc nào cũng được mà đúng không?"

Khó trách anh sẽ tức giận, người đàn ông nào muốn bị gọi là "Chị em" nha.