Chương 44: Tình bạn này có còn trong sáng hay không

Trong lòng Tô Thiên Duyệt đang biện hộ cho hành vi của mình, thì hệ thống chợt xuất hiện: [Ký chủ, ta cảm thấy ý tưởng của ngươi rất đúng, vì không để ngươi phải chịu đựng, ta cảm thấy nên công bố một nhiệm vụ mới! A chạm vào hầu kết của nhân vật phản diện; B chạm vào hầu kết của chính cô; C chạm bào hầu kết của con mèo hoang bên đường; D chạm vào hầu kết của con chó hoang bên đường.]

Tô Thiên Duyệt tức giận cười: [ Đây mà gọi là không phải để ta chịu khổ? ]

Hệ thống khẳng định rất chắc chắn: [Đương nhiên, vừa rồi hắn đυ.ng vào chân của ngươi, ngươi không nên làm một chút gì đó lấy lại những gì đã mất hay sao? ]

Tô Thiên Duyệt: [...]

Quên đi, bây giờ cô đột nhiên cảm thấy suy nghĩ trước đây của mình sai rồi. Có vẻ như đối với một cô gái, cho dù có bị ai chạm vào hay chủ động chạm vào, cô ấy đều gặp bất lợi!

Hệ thống lại thúc giục: [Ký chủ, nhiệm vụ mới ngươi còn chưa chọn nữa! ]

Tô Thiên Duyệt trên mặt lộ ra nụ cười, trong lòng rất muốn chửi thề: [Ngoại trừ lựa chọn A, còn có lựa chọn nào khác sao? ]

Hệ thống này thật sự càng ngày càng lừa đảo.

Mới lạ!

Hệ thống dùng sức ho khan một tiếng: [ Cho dù ngươi kịp sửa lời nói, ta cũng sẽ không tính toán với ngươi. ]

Tô Thiên Duyệt thậm chí còn ho dữ dội hơn: [Ngươi không tính toán với ta, ta ngược lại muốn tính với ngươi. Ngươi yêu cầu ta làm việc này với nhân vật phản diện, lương tâm của ngươi sẽ không cắn rứt ư? Ta đã cố gắng khôi phục lại tình bạn đã mất giữa hai chúng tôi, rõ ràng là ngươi đang cố gắng phá hoại chiếc thuyền tình bạn này một lần nữa! ]

……

Hệ thống: [Tin tưởng ta, sẽ không đâu, cái này sẽ giúp thúc đẩy tình bạn của các ngươi. ]

Đương nhiên, tình bạn này có còn trong sáng hay không, lại là chuyện khác.

Tô Thiên Duyệt: [ Ta tin ngươi mới lạ! ]

Hiện tại cô nhất định không thể làm nhiệm vụ này, phải đợi đến khi tình bạn giữa hai người ổn định hơn mới được.

Lạc Dạ Hàn đạp xe đưa Tô Thiên Duyệt trở lại lớp học, bây giờ đã gần đến giờ lên lớp, các chỗ ngồi trong lớp gần như đã đầy người.

Đặc biệt buổi học này là lớp chung do lớp 1 và lớp 2 khoa Quản lý Kinh tế cùng học nên rất đông người, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn hai người họ.

"Cậu nghe nói chưa, Lạc Dạ Hàn làm Tô Thiên Duyệt bong gân ở chân, vừa mới chở cô ấy đi đến phòng y tế!"

"Có vẻ tin đồn là sự thật nha? Cha dượng và mẹ ruột của Lạc Dạ Hàn lần lượt qua đời, chính là do cậu ta khắc ch*t đấy! Hơn nữa, người ta còn nói cái chết của cha dượng có liên quan đến cậu ta..."

"Thật kinh khủng khϊếp "Vậy nếu làm bạn với cậu ta thì sẽ bị cậu ta khác ch*t à? Cậu nhìn xem, Tô Thiên Duyệt trước đây sống rất suôn sẻ, nhưng ngay khi cô ấy dính líu đến Lạc Dạ Hàn, liền bắt đầu gặp xui xẻo."

Nghe những lời nói này, Tô Thiên Duyệt vô thức quay đầu liếc nhìn Lạc Dạ Hàn.

Nhưng dường như anh không hề bị ảnh hưởng chút nào, với vẻ mặt vô cảm thường ngày, anh đỡ cô tiếp tục đi vào lớp.

Nhưng trong lòng Tô Thiên Duyệt lại thoáng cảm thấy tiếc cho anh, đầu nóng lên, cô xông vào mắng đám người đó: "Các người có chút thương cảm nào không? Người nhà của Lạc Dạ Hàn lần lượt qua đời. Anh ấy là người đau buồn nhất, cũng là người bị tổn thương nhiều nhất! Các người là đổ tội cho anh ấy, Còn là tội danh không chính đáng? Các người có chứng cớ sao!"

Mặc dù nguyên văn không nói rõ cái chết của cha dượng Lạc Dạ Hàn có liên quan đến anh hay không, nhưng bây giờ trong lòng cô không hiểu sao lại tin tưởng nhất định không phải là anh làm!

Còn cái gì mà khắc ch*t hay không, Lạc Dạ Hàn hiển nhiên không ngờ cô sẽ đứng ra nói thay anh, vì vậy anh không thể không quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt đen láy chợt run rẩy.

Cho nên, vừa rồi em đang bảo vệ anh sao? Anh không bao giờ dám hy vọng rằng ngày này sẽ đến...