Chương 45.2: Thế giới của anh tươi sáng lên

ANYWAY, cho dù anh có bao nhiêu bạn bè, cô đều sẽ tiếp tục ôm đùi anh!

Vì thế, cô đợi cho đến khi Lạc Dạ Hàn chạy ngang qua, cô bèn bước lên phía trước đưa cho anh một chai nước khoáng: “Lạc Dạ Hàn, anh có mệt không, uống chút nước đi!”

"Ừm, được." Lạc Dạ Hàn nhận chai nước trong tay cô, mở nắp uống vài ngụm.

Khi anh đang uống nước, Tô Thiên Duyệt ân cần giơ chiếc quạt điện mini trong tay lên quạt mát cho anh.

Động tác uống nước của Lạc Dạ Hàn chợt ngừng lại, hầu kết của anh lăn lộn lên xuống vài lần: "Cảm ơn."

Tô Thiên Duyệt thờ ơ nói: "Cảm ơn gì chứ, không phải chỉ là một chai nước thôi sao?" Đôi môi mỏng của Lạc Dạ Hàn mấp máy, anh ngập ngừng nói "Không phải chỉ có cái này, còn có hôm nay khi ở trong lớp học... "

"Haizz, chúng ta là anh em tốt, đừng nói cám ơn với em, xa lạ quá đi!" Tô Thiên Duyệt vỗ vỗ bả vai anh.

Khi Lạc Dạ Hàn nghe thấy câu sau của cô, cổ họng anh dường như bị thứ gì đó chặn lại: "Thật ra, chuyện đó thực sự không phải tôi làm."

Anh biết có rất nhiều lời đàm tiếu bên ngoài, nhưng anh không buồn đi giải thích, chỉ duy nhất cô là ngoại lệ.

Bởi vì, mặc kệ người khác nói gì, anh cũng không quan tâm, chỉ cần cô tin tưởng anh, vậy là đủ.

Tô Thiên Duyệt sửng sốt một lúc, sau đó nhận ra "chuyện đó" mà anh đang nói đến là cái gì.

Hai người trầm mặc một hồi, sau đó cô thấp giọng thở dài từ đáy lòng: "Lạc Dạ Hàn, giá như... có thể sớm biết đến anh, có lẽ em có thể giúp đỡ anh khi anh bất lực nhất."

Khóe miệng Lạc Dạ Hàn chậm rãi cong lên, một nụ cười nhợt nhạt, nhẫn nhịn: “Ừm, không sao, đó đều là quá khứ.”

Dường như cô không nhớ giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.

Thực ra tôi rất muốn nói cho em biết, trước khi em biết đến sự tồn tại của anh, anh đã âm thầm chú ý đến em từ rất lâu.

Có thể những chuyện xảy ra giữa chúng ta không để lại ấn tượng gì với em cả, nhưng với anh đó là kỉ niệm có thể nhớ lại hàng đêm.

Có lẽ cuộc trò chuyện mặt đối mặt như thế này chỉ là một khoảnh khắc rất bình thường đối với em, nhưng đó là điều mà anh đã chờ đợi trong vô vọng...

Khi anh bất lực nhất, miễn là chỉ cần anh ở trong đám đông nhìn thấy em từ xa, thế giới của anh liền tươi sáng lên.

“Tô Thiên Duyệt, em không biết mang nước cho anh trai mình sao?” Giọng nói của Tô Quân phá vỡ bầu không khí giữa hai người.

Vừa nói vừa thở hổn hển giật lấy một chai nước khác từ tay Tô Thiên Duyệt, phát hiện nó đã bị mở ra, lập tức chán ghét nhét lại cho cô, thay vào đó giật lấy chiếc quạt điện nhỏ từ tay kia của cô: "Cái kế hoạch chạy đường dài chết tiệt này kẻ nào nghĩ ra, đứng ra đi ông đây hứa sẽ không gi*t mi!"

Lúc này, Vũ Văn Dật cũng đi tới, rất tự nhiên giơ tay đặt lên vai Tô Quân, nói với Tô Thiên Duyệt: "Em gái, bên em còn nước không? Tôi cũng khát."

Tô Quân tức giận hất tay anh ta ra: "Cút đi, đó là em gái ta, không phải em gái mi!"

"Này, Tô Quân, sao tôi lại cảm thấy cậu đang chửi thề thế nhỉ?" Vũ Văn Dật rất thân với Tô Quân, cũng không quan tâm lắm đặt tay lên vai Tô Quân lần nữa.

Bọn họ chỉ đang đùa giỡn mà thôi, lại không phát hiện trong mắt Lạc Dạ Hàn lóe lên một tia lạnh lẽo u ám.

Tô Thiên Duyệt có chút ngại ngùng nói với Vũ Văn Dật: "Thật xin lỗi, hết rồi ạ..."

Lúc này Anh Mộng Tuyết đi tới: "Văn Dật học trưởng, ở đây em vừa khéo có một chai nước, cảm ơn anh lần trước thay em giải vây."