Chương 46.2: Anh ghen sao?

Vốn dĩ Âu Dương Hiên hắn cho rằng Anh Mộng Tuyết khác với những cô gái ngoài kia, nếu những cô gái khác có cơ hội được phục vụ cho hắn, bọn họ nhất định sẽ có thái độ rất nịnh nọt, còn cô (AMT) lại luôn tỏ thái độ vô cùng miễn cưỡng.

Nhưng sau khi nhìn thấy thái độ của cô quá nhiều lần, hắn ta đột nhiên nhớ tới dáng vẻ Tô Thiên Duyệt mỉm cười với hắn ta trong quá khứ.

Suy cho cùng, ồn ào mỗi ngày chỉ có thể là niềm vui nhất thời, nếu thật sự ở bên nhau lâu dài sẽ rất mệt mỏi, sẽ có ngày phiền chán.

Sau khi đám người rời đi, Tô Thiên Duyệt nhận thấy sắc mặt của Lạc Dạ Hàn không được tốt lắm, vì vậy cô lo lắng hỏi: "Lạc Dạ Hàn, anh sao vậy? Trông anh không được vui lắm..."

Nói giữa chừng, cô cảm thấy hỏi như vậy có chút không cần thiết.

Nhất định là bởi vì Anh Mộng Tuyết trước đó đưa nước cho Vũ Văn Dật, tiếp đến lại đưa cho Âu Dương Hiên.

Nhưng đại nhân vật phản diện (LDH) trong cuốn sách có tính cách u ám, luôn giấu kín tâm sự trong lòng, giấu rất sâu nên nhất định sẽ không dễ dàng thừa nhận tình cảm của mình.

Quả nhiên, Lạc Dạ Hàn không đề cập đến Anh Mộng Tuyết, mà nhìn cô bằng đôi mắt đen láy: "Em biết rất rõ Vũ Văn Dật đó phải không? Xem ra em có không ít bạn bè."

Tô Thiên Duyệt sững sờ một lúc, sau đó hiểu ra rằng Lạc Dạ Hàn không vui vì thấy cô có nhiều bạn đến vậy, trong khi anh chỉ có một người bạn là cô, vì vậy anh ghen sao?

Cô nhanh chóng vỗ vai anh an ủi: “Ồ, đừng ghen tị với em, anh sẽ có nhiều bạn sớm thôi!” Tuy nhiên, sắc mặt của Lạc Dạ Hàn dường như tối sầm lại.

Tô Thiên Duyệt cảm thấy anh có thể nghĩ là cô đang cố gắng làm lớn chuyện, vì vậy cô vội vàng nói với anh kế hoạch chi tiết mà cô đã lập: "Em đã giúp anh nghĩ xong hết rồi. Anh thấy đấy, ưu điểm lớn nhất của anh là điểm cao. Tại sao anh không tận dụng nó? Không bằng lợi dụng điểm này để kết bạn nhiều hơn. Không phải mỗi buổi trưa anh đều đến thư viện để dạy kèm em sao? Em sẽ mang theo mấy người khác đến học cùng, từ từ rồi anh sẽ ngày càng có nhiều bạn bè hơn!"

Tất nhiên, những người bạn mà cô đang nói đến là nhóm cô gái diễn vai nữ phụ độc ác Nam Hiểu Hiểu và Dương Thiến.

Bằng cách này, cô không chỉ có thể giúp Lạc Dạ Hàn kết bạn mà còn giúp những cô gái nữ phụ độc ác đó cải thiện điểm số của họ, đây là tình huống đôi bên cùng có lợi nha!

Khi cô vừa nói xong, khuôn mặt của lạc Dạ Hàn trở nên tối hơn, như thể anh có thể nhỏ ra mực.

Tô Thiên Duyệt đang nghĩ ngợi, thì chợt hiểu ra.

Những người như anh đã lâu không giao du nên có một mức độ sợ xã hội nhất định, anh sẽ rất lo lắng nếu đột nhiên bị buộc phải nhảy ra khỏi vùng an toàn để giao tiếp với nhiều người như vậy.

Nghĩ đến đây, cô vươn hai ngón tay đẩy khóe môi đang mím chặt của người đàn ông lên một chút, sau đó thuyết phục nói: “Lạc Dạ Hàn, anh đừng căng thẳng, chỉ cần anh không giữ vẻ mặt lạnh lùng ngay thẳng như thế này, nhất định sẽ có nhiều người thích anh, và sẽ có nhiều người sẵn sàng kết bạn với anh!"

Cảm nhận được đầu ngón tay của cô gái chạm vào khóe miệng mình, trong mắt Lạc Dạ Hàn âm thầm bắn ra ánh nhìn nanh vuốt như sói đói, nhưng rất nhanh đã bị hàng mi của anh cụp xuống che giấu hết thẩy: “Ý em là, em cũng thích kiểu người như vậy ư, thích kết bạn với kiểu người như thế phải không?"

Tô Thiên Duyệt gật đầu thật mạnh, sau đó thu tay về: "Đương nhiên! Nào, bây giờ cười lên cho em xem nào?"

“Ừm, được.” Lạc Dạ Hàn mím môi, mỉm cười với cô. "Lạc Dạ Hàn, em phát hiện anh có lúm đồng tiền khi cười đó!" Tô Thiên Duyệt nhìn chằm chằm vào lúm đồng tiền trên má anh một lúc lâu, như thể cô phát hiện ra một thế giới mới, "Về sau anh nhất định phải cười nhiều hơn nha, vì anh cười trông rất đẹp!

“Ừm, được.” Lạc Dạ Hàn lại mỉm môi cười, lần này lúm đồng tiền trở nên rõ ràng hơn.

Nhưng trong lòng anh biết, cho dù chỉ vì để khiến cô vui vẻ, anh cũng sẽ thỉnh thoảng cười với người khác, nhưng chỉ mỉm cười như vậy với cô mà thôi.

Lúm đồng tiền nơi khóe miệng, anh chỉ muốn một mình cô nhìn thấy.