Chương 28: Anh vào bóng cho tôi xem

Giản Thành Hi an ủi nắm chặt tay Lệ Trầm, sau đó, cậu đứng lên.Thật ra nguyên thân cũng không thấp, ngược lại, thậm chí dáng người còn cao ngất, so với một đám thôn dân cũng xem như cao lớn hơn, nhờ phúc của cậu ta, Giản Thành Hi có thể từ trên cao nhìn xuống thấy rõ biểu cảm của mỗi người.

Giản Thành Hi đi tới trước mặt A Hổ nói: “Nhóc cảm thấy người què không thể chạy, không thể chơi bóng, thì không có tư cách chơi phải không?”

A Hổ bị cậu nhìn, không hiểu sao có chút hoảng hốt, nhưng vẫn gật đầu.

Giản Thành Hi đi tới bên cạnh cậu ta nhặt quả bóng trên mặt đất lên, cậu đứng tại chỗ thậm chí không nhúc nhích nửa phần, ánh mắt dừng ở giá bóng rổ cách đó không xa, nhìn một lát, sau đó đưa tay ném bóng, quả bóng rổ kia xẹt qua một độ cong xinh đẹp trên không trung, dưới ánh mắt của mọi người, chính xác rơi vào trong khung bóng.

Mọi người mở to hai mắt, không dám tin.

A Hổ càng có chút lắp bắp: “Chú, chú…”

“Cho dù chú đây có bất động thì ta vẫn có thể ghi bàn.” Giản Thành Hi mở miệng nói: “Là ai quy định không được chơi?”

A Hổ bị cậu nói đến mức dù oán hận nhưng vẫn á khẩu không trả lời được.

Lý Hạ bảo vệ đứa nhỏ của mình nói: “Giản Thành Hi cậu không biết xấu hổ sao, cậu lớn tuổi hơn thằng bé, cậu ghi bàn thì có bản lĩnh gì?”

Giản Thành Hi không chút sợ hãi, quay đầu nhìn anh ta, nhếch môi cười: “Được, tôi đứng bất động, anh có thể chạy có thể nhảy, anh vào bóng cho tôi xem?”

Lý Hạ nghẹn ngào.

Làm sao anh ta có thể nắm chắc bản thân sẽ ghi bàn, đừng nói là trẻ con, một người lớn như anh ta cũng không nhất định có thể làm được!

Càng nghĩ càng giận, Lý Hạ cao giọng chất vấn: “Cậu, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Giản Thành Hi lớn tiếng trả lời: “Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, ngoài núi có người, trên đầu có trời, bản thân cũng không có bao nhiêu bản lĩnh thì bớt đi ra ngoài để mất mặt xấu hổ, chân con nhà tôi bị thương thì làm sao, anh đi đứng bình thường, quả bóng này, anh ném vào được không?”

Lý Hạ tức giận đến sắc mặt đỏ bừng: “Giản Thành Hi, có phải cậu điên rồi hay không, biết chơi cái loại đồ chơi chỉ có trẻ con mới chơi thì cậu có bao nhiêu cao quý?”

“Đương nhiên không cao quý lắm.” Giản Thành Hi cười châm chọc, nhìn về phía A Hổ: “Tôi cũng không biết người nào đó chỉ vì biết chơi bóng, chế giễu người khác không biết chơi thì cao quý tới cỡ nào.”

Cho dù ngày thường A Hổ có mạnh mẽ hơn nữa cũng chỉ là một đứa trẻ hơn mười tuổi, hiếm khi cậu ta bị mất mặt như vậy, lần này bị Giản Thành Hi nói vậy, đúng là nhất thời không nhịn được khóc lên.

Lý Hạ thấy đứa nhỏ nhà mình khóc, đau lòng muốn chết, anh ta vội vàng nói: “Giản Thành Hi, cậu lớn hơn con nhà tôi bao nhiêu tuổi, cậu bắt nạt thằng bé nhỏ tuổi hơn mình không thấy mất mặt sao?”

Đôi mắt sáng ngời của Giản Thành Hi dưới ánh lửa trong bóng đêm vô cùng sống động, cậu cười khẽ một tiếng nói: “Sao tôi phải mất mặt, A Hổ nhà anh lớn hơn con nhà chúng tôi sáu bảy tuổi, thằng bé không ngại mất mặt, thì tôi ngại cái gì chứ?”

Sau khi A Hổ nghe được chợt khóc lớn tiếng hơn.

Lý Hạ tiến lên một bước chỉ vào cậu nói: “Giản Thành Hi, cậu đừng có mà ở đây càn quấy!”

Giản Thành Hi cười lạnh một tiếng, xoay người cõng đứa bé trên mặt đất dậy, nhìn Lý Hạ nói: “Có vài người tạm thời không đứng lên được, là bởi vì chân bị thương, sau này dùng biện pháp y tế can thiệp là có thể khỏi hẳn, mà có vài người đứng không nổi, là bởi vì lòng dạ hẹp hòi không chịu nổi người khác hơn mình, đó mới thật sự là hết thuốc chữa.”

Lý Hạ không dám tin nhìn Giản Thành Hi, tay cũng tức đến run rẩy: “Cậu… cậu…”