Chương 50: Không dễ dàng gì

Người phụ nữ ngẩn người, không nghĩ tới Giản Thành Hi còn có thể nghĩ đến mình.

Đều là cùng nhau đi ra ngoài buôn bán, Giản Thành Hi buôn bán tốt, các bà buôn bán kém, tất nhiên trong lòng sẽ cảm thấy không công bằng, nhưng Giản Thành Hi làm người hào phóng lại nhiệt tình, ngược lại khiến bà cảm thấy bản thân mình có chút bụng dạ hẹp hòi.

Thím nhận lấy nói: “Cảm ơn.”

Giản Thành Hi cười cười chuẩn bị trở về.

Thím mở miệng nói: “Thành Hi à, sao hai đứa trẻ nhà cậu không đi cùng?”

“Chân Tiểu Trầm còn bị thương, không tiện đi lại, nên cháu để Tỏa Tỏa ở nhà chăm sóc thằng bé.” Giản Thành Hi xách giỏ lên nói: “Thật ra để hai đứa nhỏ ở nhà cháu cũng không yên tâm, bây giờ phải về rồi.”

Thím nghe xong trong lòng có chút xúc động.

Tuy rằng nhà các bà sống cũng không tốt lắm, nhưng ít nhất còn có chồng ở đây, cơ thể con cái cũng khỏe mạnh.

Chồng của Giản Thành Hi sống chết chưa biết, con cái trong nhà còn tàn phế, một mình nuôi gia đình thật sự là không dễ dàng gì.

Thím chủ động nói: “Thành Hi à, bây giờ hai đứa trẻ nhà cậu cũng ba tuổi rồi, là lúc có thể đi học rồi, cậu có thể cân nhắc đưa chúng đến trường.”

Giản Thành Hi hứng thú: “Bây giờ có thể đi học rồi sao?”

Thím than ngắn thở dài, cuối cùng tìm được đề tài bà am hiểu: “Còn không phải sao, sao ngay cả cái này cậu cũng không biết vậy!”

...

Giản Thành Hi hàn huyên cùng thím một hồi, được lợi tương đối phong phú.

Lúc trước vừa trọng sinh đến cái thế giới này, cậu bận trong bận ngoài, trong nhà ăn uống cái gì cũng thiếu, có thể sinh tồn được cũng đã không dễ dàng, cho nên cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới cái khác, hôm nay chậm rãi sắp xếp lại, đúng là đã đến lúc nên đi học,quả thật cậu có thể cân nhắc đến chuyện để hai đứa trẻ đi học, dù sao nghèo cái gì không thể nghèo giáo dục.

Sau khi về đến nhà Giản Thành Hi đã bắt tay vào báo danh cho hai đứa nhỏ.

Có tiền thì cái gì cũng đơn giản, trường học ở Địa Hạ Thành không có yêu cầu gì, chỉ cần đóng tiền là có thể vào.

Hiện tại đã là cuối thu, thời tiết chậm rãi chuyển lạnh, vừa vặn có thể thay sang quần áo mới mùa đông, trước kia cậu cũng đã nghèo quen, ở trường học vẫn luôn mặc quần áo cũ nát, cho dù không ai cười nhạo nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ có chút tự ti về mặt tâm lý, bây giờ cậu cũng đã có con, dù mình chịu khổ nhưng cũng không muốn để cho con cái chịu khổ dù chỉ một lần.

Giản Thành Hi mặc áo bông màu hồng nhạt cho Tỏa Tỏa, mỉm cười nói: “Tỏa Tỏa được đi học rồi, có vui không?”

Lệ Tỏa Tỏa trả lời: “Không vui.”

Giản Thành Hi nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì... đi học thì không thể lên núi hái trái cây cùng ba.” Khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Lệ Tỏa Tỏa nghiêm túc: “Cho nên con không vui.”

Giản Thành Hi ngẩn người, cậu nhìn về phía Lệ Trầm nói: “Tiểu Trầm thì sao?”

Lệ Trầm ngồi ở một bên, bé trai mặc chiếc áo bông màu xanh đen đang an tĩnh ngồi đó, sắc mặt thanh tú sạch sẽ đúng là có chút quý khí, cậu bé trả lời: “Không thích.”

Giản Thành Hi hỏi: “Vì sao?”

Lệ Trầm lời ít ý nhiều: “Lãng phí thời gian.”

“...”