Chương 15

Sầm Nịnh cúi đầu uống cạn lớp trà mỏng còn lại trong cốc, không kìm được liếc sang bên cạnh, thấy anh cũng cầm lấy tách trà, cúi đầu uống.

"Cậu cũng không thực hiện lễ trà sao?"

Giọng nói trong trẻo của cô gái thoáng qua tai Mạnh Dao Thanh như một cơn gió nhẹ khó nắm bắt, anh ngạc nhiên ngẩng đầu, sau đó nghiêng mặt tò mò nhìn cô, gần như cùng lúc, Sầm Nịnh hối hận mà quay đầu đi nhìn chỗ khác.

"Gì cơ?" Anh ngừng lại một chút, cảm thấy mình nói chuyện như vậy có phần vô lễ nên hạ giọng hỏi lại: "Lễ trà là gì vậy?"

Sầm Nịnh: "...” Cô ghét cái miệng nói nhanh hơn suy nghĩ của mình.

Cô im lặng trong giây lát, liếc nhìn Từ Thanh Dương đối diện, nhìn thấy nụ cười như đang xem trò vui mà không có ý giúp cô giải thích của cậu, cô đành đặt tách trà xuống, hắng giọng: "Khụ, tớ cũng mới biết điều này vài phút trước."

Cô cúi đầu, chắp hai ngón tay lại và nhẹ nhàng gõ ba lần trên bàn, động tác vụng về hơn so với lần đầu tiên cô làm lễ này.

"Đại khái là như vậy... để thể hiện sự tôn trọng và biết ơn đối với người phục vụ trà."

Mạnh Dao Thanh gật đầu như hiểu ra: "Hóa ra là vậy, trước đây tớ học ở nước ngoài nên không biết nhiều về văn hóa trà."

Sầm Nịnh: "...Tớ cũng vừa mới biết thôi."

Cô quay đầu đi, không nhìn vào hàng mi ướt đẫm của anh nữa.

Trong khoảnh khắc không biết nói gì, cô cầm tách trà rỗng lên, định uống chút không khí để che giấu sự bối rối của mình.

Cùng lúc đó, Mạnh Dao Thanh lên tiếng kéo sự chú ý của Sầm Nịnh trở lại.

"Xin hỏi, là như vậy sao?"

Anh giơ tay lên, bắt chước động tác trước đó của cô, đầu ngón tay gõ ba lần trên bàn.

Ngón tay anh thon dài, khớp xương không nổi rõ như các chàng trai khác, thoạt nhìn giống như tay của một cô gái. Da anh rất trắng, khớp ngón tay có màu hồng nhạt, móng tay được cắt tỉa gọn gàng.

"Đúng vậy không?" Anh nghiêm túc hỏi.

Sầm Nịnh gật đầu đại, không chắc chắn, liếc nhìn Từ Thanh Dương đang tưới trà cho thú sứ ở đối diện: "Có lẽ vậy."

Cô không dám chắc động tác của mình có chuẩn không.

Nghe thấy câu trả lời thiếu tự tin này, Từ Thanh Dương đột nhiên bật cười.

Khi cả hai cùng nhìn cậu ta, cậu ta nhanh chóng làm mặt nghiêm túc nhìn Mạnh Dao Thanh: "Nhưng lễ trà của cậu không giống của Sầm Nịnh đâu."

Mạnh Dao Thanh bối rối nghiêng đầu: "?"

Từ Thanh Dương mím môi, nắm tay thành quyền và gõ lên bàn, chỉ dẫn: "Cậu phải làm thế này mới đúng."

Dù nhìn cậu ta có vẻ rất nghiêm túc nhưng Mạnh Dao Thanh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng bèn quay đầu, đôi mắt nai tròn xoe nhìn thẳng vào Sầm Nịnh như đang xác nhận từ cô.

Sầm Nịnh đột nhiên thấy biểu cảm này của anh có chút ngốc nghếch.

Lúc này cô mới nhận ra ở khóe mắt trái gần sống mũi của anh có một nốt ruồi đen nhỏ, thường bị tóc mái che phủ, rất dễ bị bỏ qua.

Cô lặng lẽ dời mắt đi, không chút thương tiếc mà vạch trần mưu kế của Từ Thanh Dương: "Đó là lễ dành cho người lớn tuổi, cậu ấy muốn chiếm tiện nghi của cậu đấy."

Trong tầm mắt của cô, đôi mắt của Mạnh Dao Thanh như càng mở to hơn, ánh mắt khó tin quay về phía Từ Thanh Dương, như không ngờ cậu ta lại gian xảo như vậy.

"Đây mà gọi là chiếm tiện nghi gì chứ..." Từ Thanh Dương hơi thất vọng nhún vai, sau đó đưa tay ra làm động tác mời, giọng điệu có phần như đang dỗ trẻ con: "Thôi nào, bắt đầu phần biểu diễn của cậu đi."