Chương 10: Lần nữa bị khi dễ

"Chờ sau sinh thần của cha ngươi, ta liền cho hắn nói ra. Vừa lúc Thần vương ở đây, liền có thể đem hôn ước định xong." Chu Nhược Đường nói.

"Vạn nhất Thần vương không đồng ý thì sao?" Diệp Chỉ Lam ngược lại có chút lo lắng, "Nghe nói tuy rằng Thần vương lấy Diệp Tê Trì là bởi vì không ai gả cho hắn, nhưng còn có lời đồn nói rằng Diệp Tê Trì cùng với đích nữ Bạch tướng quân Bạch Mặc Uyển lớn lên trông giống nhau. Thần vương vẫn luôn thích Bạch Mặc Uyển nhưng nàng ta lại trướng mắt hắn, nên hắn ta mới quyết định cưới Diệp Tê Trì. Ta cùng Diệp Tê Trì lớn lên không giống nhau, huống chi là Bạch Mặc Uyển, vạn nhất Thần vương không cần ta thì sao bây giờ?"

Nói xong, Diệp Chỉ Lam hốc mắt có chút đỏ.

"Nếu thật sự là như vậy, ta về sau như thế nào gặp người, còn như thế nào mà gả đi."

Chu Nhược Đường cau mày.

Bà ta cảm thấy những suy xét của nữ nhi cũng không phải không có lý.

Bà ta không cảm thấy Thần vương sẽ cự tuyệt, nhưng vạn nhất hắn ta từ chối thì nữ nhi gia còn cái gì mặt mũi.

Bà ta nheo mắt nói, "Yên tâm, nương có biện pháp khiến hắn không thể không cưới ngươi."

"Thật sao." Diệp Chỉ Lam nín khóc mỉm cười.

Tưởng tượng đến về sau nàng ta lại lần nữa có thể ức hϊếp Diệp Tê Trì, nàng ta liền hưng phấn không thôi.

"Nương ngươi khi nào làm việc mà không nắm chắc sự tình."

"Có một phụ mẫu thông minh lại có năng lực như vậy thật sự tốt quá." Diệp Chỉ Lam ngọt ngào nói: " Không giống như Diệp Tê Trì, có nương ngu xuẩn, chính mình cũng ngu xuẩn theo."

"Ngươi, đứa nhỏ này, liền biết cách làm ta vui vẻ....."

Hai mẹ con đắm chìm trong niềm vui sướиɠ của chính mình.

Diệp Tê Trì cũng không biết hai người này lại đánh cái chủ ý quỷ gì.

Rốt cuộc trong sách cũng không có phân đoạn Diệp Tê Trì về nhà mẹ đẻ.

Nàng một giấc ngủ dậy. Trời đã xẩm tối.

Nàng duỗi duỗi người.

Lục Dữu vội vàng tiến lên hầu hạ, "Vương phi tỉnh rồi à?"

"Khi nào dùng bữa tối?" Diệp Tê Trì hỏi.

Lục Dữu nhịn không được cười một chút, "Vương phi chỉ biết ăn. Phu nhân đều nói ngài mập lên."

"........." Cổ đại không phải thích nữ nhân béo sao?!

" Lão gia cùng Vương gia đã ra tiền sảnh dùng cơm rồi, thân thích từ xa đến chúc thọ cũng đã đến yến khách trước, phu nhân đang ở hậu viện chờ người tới dùng bữa tối cùng bà ấy." Lục Dữu nói.

Ở cổ đại nam tôn nữ ti quá rõ ràng.

Thông thường nữ nhân đều không được phép tham gia yến hội của nam nhân.

Sau khi Diệp Tê Trì thay y phục xong, liền tới sân của Tần Mộng Hề.

Sân nhỏ đơn giản thanh tịnh.

Ở nơi huy hoàng lộng lẫy như Thượng Thư phủ nhìn có vẻ hơi tồi tàn.

Khó trách Diệp Tê Trì ở Thần vương phủ có thể nén giận khi trụ ở một cái sân nhỏ như vậy, chẳng lẽ là di truyền.

Nàng bước vào trong.

Tần Mộng Hề vội vàng nghênh đón, "Tê nhi, con tỉnh rồi à?"

"Nương chờ lâu rồi đi."

"Không lâu, dù sao nương cũng không có việc gì, mau tới đây cùng nương, ngồi bên này." Tần Mộng Hề nắm tay Diệp Tê Trì đi đến bàn ăn.

Các món ăn trên bàn cũng còn tính là phong phú.

Mặc dù bây giờ Chu Nhược Đường là người đứng đầu ở Thượng Thư phủ, nhưng Tần Mộng Hề chung quy là chính thê, bên ngoài Chu Ngược Đường cũng không giám khi dễ bà quá nhiều.

"Tới, đói bụng thì ăn nhiều một chút." Tần Mộng Hề một mực giúp Diệp Tê Trì gắp đồ ăn.

Diệp Tê Trì cũng không khách khí, ăn nhưng thật ra không ít.

"Từ từ ăn, cẩn thận lại nghẹn, con nhìn xem con, một năm không gặp, trông con không còn giống bộ dáng tiểu thư khuê các một chút nào." Tần Mộng Hề nhịn không được nói.

Thức ăn quan trọng với con người như vậy, vậy còn coi trong mấy cái quy củ này.

Diệp Tê Trì cười cười, "Con thực sự đói bụng, hơn nữa đã lâu rồi chưa có ăn đồ ăn của Thượng Thư phủ, nó ngon quá."

Tần Mộng Hề nghe nữ nhi nói như vậy cũng liền không dong dài.

"Đúng rồi nương, ngày mai là sinh thần cha, người định an bài như thế nào?" Diệp Tê Trì vẻ mặt thản nhiên nói.

"Nương vẫn luôn thanh tâm quả dục, không thích đám đông. Ngày mai nội quyến mở tiệc chiêu đãi liền giao cho Chu di nương ngươi quản, nếu Tê nhi không muốn liền ở đây bồi nương không cần tham dự." Tần Mộng Hề săn sóc nói, bà biết nữ nhi nhà mình luôn sợ xã giao.

Mấy năm trước bà có mang Tê nhi tham gia các loại tiệc, nhưng Tê nhi mỗi lần ở phương diện cầm kì thư hoạ đều bị trào phúng, cũng xác thật kém hơn so với những tiểu thư khuê các khác rất nhiều mặt. Dần dà, hai mẹ con liền tìm các loại lý do để không tham dự những yến hội như vậy nữa.

Bọn họ không tham gia, nhưng lại tiện nghi cho hai mẹ con Chu Nhược Đường. Làm một cái thϊếp thất, một cái thứ nữ trà trộn vào bên trong danh môn quyền quý.

"Sinh thần cha, chính thê cùng đích nữ không tham gia còn ra thể thống gì." Diệp Tê Trì đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Tần Mộng Hề ngơ ngác nhìn nữ nhi mình, bị nàng làm kinh ngạc tới rồi.

"Nương mấy năm nay người còn không có bị Chu di nương khi dễ đủ sao? Người như vậy dung túng bà ta!"

"Tê nhi....."

"Khi còn nhỏ con bị Diệp Chỉ Lam khi dễ, sau lưng bị Chu di nương véo đến một thân xanh tím con cũng không giám nói cho người, chính là sợ người trong lòng khổ sở, biết người không thích cùng nàng so đo, nhưng mấy năm nay Chu di nương càng thêm kiêu ngạo, mọi việc trong nhà đều do một cái thϊếp thất như vậy quản lí, truyền ra ngoài luôn là bị người người chê cười! Con phỏng đoán nội quyến ngày mai hẳn là không phải người giao cho Chu di nương quản lí, mà là Chu di nương tự mình an bài tốt đúng không?!" Diệp Tê Trì không cho Tần Mộng Hề có cơ hội mở miệng.

Trong nháy mắt ánh mắt Tần Mộng Hề có chút ảm đạm.

Mấy năm nay, bà quả thực chịu không ít ủy khuất trong tối ngoài sáng từ Chu Nhược Đường. Bà càng nhượng bộ Chu Nhược Đường càng một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Trước kia bà sẽ còn làm bộ làm tịch nói một tiếng chuyện nội phòng cho Chu Nhược Đường, hiện tại bà ta không cần chào hỏi liền tự mình đưa ra quyết định.

Hơn nữa hiện tại, hạ nhân lớn nhỏ trong Thượng Thư phủ khi nhìn thấy Chu Nhược Đường đều cung kính kêu một tiếng "Phu nhân." Ngoại trừ mấy cái nô tỳ thân cận bên người, còn lại những người khác đều không đem bà để trong mắt.

Thậm chí nếu không phải hôm nay nữ nhi về nhà, bà liền đã ba tháng cũng chưa có gặp Diệp Chính Đức.

Nghĩ một chút.

Tần Mộng Hề cả người thanh lãnh, cũng có chút không bình tĩnh.

Nhưng là.

Tần Mộng Hề thở dài, "Ta không thể sinh cho cha ngươi một cái nhi tử, cũng là ta không còn dùng được."

Diệp Tê Trì biết Tần Mộng Hề sẽ nói như vậy.

Chu Nhược Đường cũng chính là ỷ vào việc chính mình sinh được một đôi hài tử mà đắc ý vênh váo.

Kỳ thực lúc trước, Diệp Chính Đức cùng Tần Mộng Hề cảm tình vẫn rất tốt, nhưng thành thân nhiều năm Tần Mộng Hề vẫn luôn không có mang thai, một xã hội phong kiến như vậy, Diệp Chính Đức tự nhiên cũng là chờ không nổi nữa, lập tức liền nạp thϊếp, trước lúc nạp thϊếp còn đảm bảo nói chỉ là vì sinh con cháu tình cảm đối với Tần Mộng Hề sẽ không thay đổi.

Miệng nam nhân luôn là dối trá như vậy.

Sau khi Chu Nhược Đường vào cửa, liền tranh đua sinh được một cái nhi tử, cùng năm đó Tần Mộng Hề rốt cuộc mang thai hạ sinh nữ nhi.

Nhưng sinh nhi tử cùng sinh nữ nhi đãi ngộ hoàn toàn bất đồng, hơn nữa năm thứ hai Chu Nhược Đường lại mang thai, tâm Diệp Chính Đức dần dần chuyển hướng, đối với Tần Mộng Hề chậm rãi chẳng quan tâm. Thời gian trôi qua, cảm tình cũng dần phai nhạt.

Đương nhiên một phần nguyên nhân là Chu Nhược Đường vốn là đích nữ nhà cao cửa rộng, thời điểm cùng Diệp Chính Đức thành thân, địa vị của Diệp Chính Đức cũng không có cao như hiện tại, lại nói tiếp bà xem như gả thấp nhưng lại còn mang theo bộ dáng thanh cao khinh thường đi tranh sủng, theo sự phát triển làm quan của Diệp Chính Đức ông ta liền cũng không hề coi trọng thế lực nhà mẹ đẻ của Tần Mộng Hề.

Hai phu thê không có cảm tình, lại không có vật chất trói buộc, tự nhiên càng ngày càng cách xa.