Chương 12: Vả mặt

Diệp Tê Trì bình tĩnh nhìn thân ảnh Bích Thanh vội vàng rời đi.

Lục Dữu tức giận đến phát khóc.

"Mặc kệ nàng ta, đi qua nương bên kia đi." Diệp Tê Trì kêu Lục Dữu.

"Nhưng...."

"Bất luận có chuyện gì, tất cả cứ để ta gánh, ngươi sợ cái gì!" Diệp Tê Trì nói xong trực tiếp sải bước hướng tiểu viện Tần Mộng Hề.

Lục Dữu có chút bối rối nhìn bóng dáng kiên quyết của Vương phi, nàng cắn răng đuổi theo.

Tới tiểu viện.

Tần Mộng Hề còn chưa tỉnh.

Trương ma ma người hầu hạ Tần Mộng Hề, vội vàng tiến lên, "Vương phi, sao ngài dậy sớm vậy, trời vẫn còn chưa sáng nữa. Phu nhân vẫn còn đang ngủ."

Diệp Tê Trì có chút hận sắt không thành thép.

Chu Nhược Đường đã sớm rời giường, bắt đầu trang điểm thu thập chính mình, Tần Mộng Hề cư nhiên vẫn có thể ngủ được.

Khó trách bị khi dễ thành cái dạng này.

Nàng nói với Trương ma ma, "Gọi nương ta dạy đi, hôm nay là sinh thần của cha, phải dạy sớm chuẩn bị."

"Dạ." Trương ma ma cũng không dám làm trái lời, liền mang theo Diệp Tê Trì vào phòng.

Tần Mộng Hề miễn cưỡng rời giường, tuy rằng thực buồn ngủ, nhưng nữ nhi ở bên nài nỉ, bà cũng không có cự tuyệt.

Lại nói tiếp, từ khi gả cho Diệp Chính Đức bà cũng không có nghiêm túc ăn mặc.

Mấy năm đầu mới vừa thành thân lại bận việc xem bệnh mang thai nên cũng không có thời gian ăn diện.

Sau này Chu Nhược Đường gả vào, bà cũng khinh thường ăn diện. Đại tiểu thư xuất thân từ thư hương thế gia cũng không nghĩ hạ thấp địa vị để tranh sủng, tự nhiên cũng sẽ không cố ý lấy lòng Diệp Chính Đức.

Ngay lúc này.

Một cái nha hoàn trong phủ đi tới, cung kính nói: "Vương phi, phu nhân, Chu di nương mời Lục Dữu cô nương đi qua một chuyến."

Lục Dữu hoảng sợ.

Tay nàng đang vấn tóc cho Tần Mộng Hề đều run cả lên.

Diệp Tê Trì nhìn Lục Dữu, ánh mắt cũng không thèm liếc nha hoàn một cái, "Nói với Chu di nương Lục Dữu đang bận, không rảnh tới."

Nha hoàn cũng không dám làm trái lời Diệp Tê Trì, vội vàng quay trở về.

Lục Dữu hốc mắt đều có chút đỏ.

Hiển nhiên là sợ hãi.

"Chuyên tâm hầu hạ cho nương ta đi, những chuyện khác ta sẽ giải quyết." Diệp Tê Trì trấn an.

"Làm sao vậy?" Tần Mộng Hề cũng chú ý tới.

"Chỉ là việc nhỏ thôi." Diệp Tê Trì gạt bỏ đi.

Lục Dữu nhìn Vương phi bình tĩnh như vậy, cũng thoải mái hơn một chút.

Một lát sau.

Chu Nhược đường đích thân tới.

Diệp Chỉ Lam cũng theo sau, còn có Bích Thanh cùng một số nha hoàn khác.

Chu Nhược Đường đi vào phòng còn hành lễ, "Vương phi, tỷ tỷ."

"Mới sáng sớm, Chu di nương có việc gì sao?" Diệp Tê Trì từ sau màn phong đi ra, đi đến trước mặt Chu Nhược Đường.

Chu Ngược Đường trong lòng có chút khinh thường nhìn Tần Mộng Hề tựa hồ ở bên trong trải chuốt.

Nữ nhân này cư nhiên bắt đầu ăn diện!

Hôm nay cũng không có phần bà, bà trang điểm lên cho ai xem.

Chu Nhược Đường bất động thanh sắc nhìn Diệp Tê Trì, "Vừa rồi Bích Thanh trở về nói Lục Dữu làm vỡ trâm cài tóc của ta. Kỳ thật cây trâm vỡ liền vỡ rồi, ta trước nay cũng không tính toán chi li, ta biết rằng các nàng đều là vô ý mắc phải sai lầm. Nhưng có một thứ là di vật duy nhất mà sinh thời nương ta để lại, rất trân quý. Ta muốn kêu Lục Dữu lại đây hỏi một chút tình huống, nhưng nghe tiểu nha hoàn nói Vương phi không cho nàng tới, ta cũng chỉ có thể tự mình lại đây."

"Phải không?" Diệp Tê Trì nhìn Chu Nhược Đường, nàng nói, " Lục Dữu từ đầu đến đuôi đều đi theo ta, nàng cũng không có làm vỡ cây trâm của Chu di nương."

"Chính là nàng ta làm vỡ." Bích Thanh xen mồm, lên án nói, "Ở tại tiền viện, Lục Dữu cố tình đâm trúng nô tỳ, hại nô tỳ làm rơi trâm xuống đất nên mới làm cây trâm của phu nhân vỡ thành hai nửa!"

Diệp Tê Trì nheo mắt lại, "Bích Thanh, ngươi phải nghĩ kĩ lại rồi nói! Nói dối chính là muốn vả miệng!"

Bích Thanh hiển nhiên đã hạ quyết tâm, nàng ta một mực chắc chắn, "Ta, Bích Thanh thề với trời, chính là Lục Dữu tông trúng ta mới khiến ta làm rơi cây trâm! Nếu có nói dối, ta sẽ liền bị sét đánh."

Diệp Tê Trì cười lạnh.

Thật đúng là chủ tử dạng gì nô tỳ dạng đó.

Kĩ năng diễn xuất cũng thật tuyệt vời.

Diệp Tê Trì khó có được phản ứng, "Bổn phi nói không có liền không có, nương ta không thích bị quấy rầy vào buổi sáng, các ngươi đều lui ra đi."

"Vương phi, người cứ như như vậy bảo vệ một cái nô tỳ là có cảm thấy công bằng không! Người làm như vậy, sau này làm sao có thể chỉ dạy người hầu trước mặt người khác." Diệp Chỉ Lam đột nhiên nói với giọng điệu kiêu ngạo.

"Ta nói Lục Dữu không có đánh vỡ."

"Có hay không đánh vỡ, liền gọi Lục Dữu ra hỏi cho rõ là được." Diệp Chỉ Lam hùng hổ doạ người.

Diệp Tê Trì sắc mặt trở nên khó coi.

Diệp Chỉ Lam căn bản không đem Diệp Tê Trì để vào mắt, nàng ta đối Chu Nhược Đường nói, "Nương, cây trâm là di vật duy nhất mà ngoại tổ mẫu lưu lại, nó quý giá đến mức không thể như vậy bỏ......."

Lời còn chưa dứt.

"Bang!" Một cái tát hung hăng đánh trên mặt Diệp Chỉ Lam.

Diệp Tê Trì dùng hết toàn lực mà đánh, trong nháy mắt trên mặt Diệp Chỉ Lam bừng đỏ một mảng, cả người còn ngây ngốc.

Chu Nhược Đường nhất thời không có phản ứng.

Toàn bộ người trong phòng đều không ai phản ứng.

Diệp Tê Trì lạnh lùng nói, "Diệp Chỉ Lam, mẫu thân ta ở bên trong, ngươi ở đây kêu ai là nương! Trong cái nhà này không có nửa điểm quy củ phải không?!"

Chính là mắng Diệp Chỉ Lam xưng hô với Chu Nhược Đường.

Cổ đại.

Thứ nữ nữ của thϊếp thất chỉ được gọi mẫu thân thân sinh là di nương, gọi chính thất chủ mẫu mới có thể gọi là mẫu thân hoặc đại nương.

Thân phận của Chu Nhược Đường căn bản không gánh nổi một chữ "Nương."!

Nhưng bởi vì hiện tại Chu Nhược Đường đang nắm quyền, nên Diệp Chỉ Lam cứ luôn như vậy kêu.

Giờ phút này trực tiếp bị đánh cho choáng váng.

Nàng ta nhìn chằm chằm vào Diệp Tê Trì đôi mắt đỏ hoe.

Từ nhỏ đến lớn, trước nay đều là nàng ta bắt nạt Diệp Tê Trì, nữ nhân này chưa bao giờ giám khi dễ nàng ta.

Hiện tại cư nhiên dám đánh nàng ta.

Còn như vậy mà dùng sức đánh!

Diệp Tê Trì thậm chí còn không có nhìn Diệp Chỉ Lam, nàng đưa mắt nhìn thẳng vào Bích Thanh, người cũng bị doạ cho sợ hãi, "Lại cho ngươi một cơ hội, cây trâm rốt cuộc ai đánh rơi vỡ!"

Bích Thanh sợ hãi đến mức thân thể đều run run.

Lần đầu tiên phát hiện Vương phi cư nhiên lợi hại như vậy.

Trong trí nhớ nàng ta, nàng là cái người bị Chu di nương cùng thứ tiểu thư bắt nạt!

Tuy rằng có chút sợ hãi, nhưng đều đã đến nước này cả rồi, nàng ta đành phải căng da đầu tiếp tục nói, "Chính là Lục Dữu cố ý đâm nô tỳ, nô ty mới đem cây trâm làm vỡ."

"Làm hỏng cây trâm của ai?"

"Phu nhân." Bích Thanh buột miệng thốt ra.

Lúc ấy bởi vì hoảng loạn tự nhiên cũng không thể suy nghĩ được nhiều như vậy.

"Nếu là trâm của nương ta, nương ta còn không có truy cứu, vậy Chu di nương có tư cách gì đến vấn tội!" Diệp Tê Trì khí thế mười phần.

Bích Thanh nhất thời sửng sốt.

Giây tiếp theo vội vàng giải thích, "Không, không, không, là Chu...."

"Bổn phi không nghĩ sáng sớm ở chỗ này lãng phí thời gian! Ta cũng chỉ nói một lần, "Chu di nương, còn có thứ muội nghe cho rõ." Diệp Tê Trì căn bản không cho Bích Thanh có cơ hội nói tiếp, "Vừa rồi ở trong sân, bổn phi cùng Lục Dữu xác thật có gặp được Bích Thanh, Bích Thanh cầm hộp trang sức xác thực vởi vì chúng ta mà chịu phải kinh hách đánh rơi đồ xuống đất. Còn những gì nàng ta nói việc Lục Dữu cố ý đâm phải nàng ta, hoàn toàn là lời nói vô căn cứ! Huống chi, Bích thanh còn luôn mồm nói chiếc trâm bị gãy là của phu nhân. Hiện tại Chu di nương cùng nương có cần đặt câu hỏi gì không?"